Tiếng bàn tán lọt vào tai Khương Ti, nhưng nàng chẳng hề để tâm, cái cuốc trong tay vung lên càng thêm hăng hái.
Nàng đối với mảnh đất dưới chân đây còn chăm chút hơn cả linh điền của chính mình.
Thật sự không thể trách Khương Ti.
Quả thực là do hệ thống cho nhiều quá mà!
Đúng là nàng chưa từng gặp mặt Lâm sư huynh, nhưng vị sư huynh này quá nổi tiếng trong đám đệ tử tạp dịch!
Người bị Lâm gia ruồng bỏ!
Vốn dĩ hắn và Liễu Như Yên một đệ tử nội môn có tiếng tăm lừng lẫy của Côn Luân Tông đã có hôn ước định sẵn từ lúc còn trong tã lót. Tiếc thay, sau khi bị phát hiện có Ngũ linh căn vào năm sáu tuổi, cộng thêm việc phụ mẫu qua đời vì tai nạn, hắn liền từ trên mây rơi xuống đất, bị đuổi khỏi Lâm gia, cuối cùng lưu lạc thành một đệ tử tạp dịch.
Mang trên mình họ Lâm này, Lâm Nguyên đã định sẵn sẽ không thể tầm thường.
Bởi vì giữa hắn và Liễu Như Yên còn có một ước hẹn mười năm!
Chỉ cần mười năm sau hắn là người chiến thắng, hắn có thể đoạt lại tất cả những gì đã từng thuộc về mình!
Nhưng giờ đây năm năm đã trôi qua, Lâm Nguyên vẫn còn lẹt đẹt ở Luyện Khí trung kỳ. Hắn chuyên tâm tu luyện nên tự nhiên chẳng để ý đến mấy cây linh thảo úa tàn ngoài sân.
Điều này lại cho Khương Ti một cơ hội.
“Hoàn lợi gấp mười lần đó!”
Một vốn mười lời! Sao nàng có thể không động lòng được chứ!
Quả không uổng công nàng hy sinh thời gian ngủ của mình để đến đây chăm sóc một đám linh thảo vô dụng!
Đến giờ Khương Ti vẫn chưa nghiên cứu ra được “bội số hoàn lợi” mà hệ thống đưa ra được xác định như thế nào. Nhưng vấn đề không lớn, nàng chỉ cần nịnh bợ cho tốt là được!
Ngôi nhà đơn sơ trong linh điền không có chút tiếng động nào vọng ra, nhưng Khương Ti lại thường xuyên nhìn về phía đó, dường như đang mong chờ điều gì.
Lâm Nguyên sư huynh, huynh không lộ diện thì dù ta có đồ tốt cũng không tặng đi được!
Các đệ tử khác đều dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc để nhìn nàng.
Cuối cùng công việc ở linh điền cũng xong, Khương Ti mang đôi giày vải dính đầy bùn đất bước lên phiến đá xanh, lòng đầy thỏa mãn rời đi.
[Mục tiêu: Lâm Nguyên]
[Bội số hoàn lợi: 10]
[Hành vi hoàn lợi: Chăm sóc linh thảo trong linh điền một canh giờ]
[Chúc mừng ký chủ nhận được phần thưởng: Kinh nghiệm Linh Thực Sư +30]
Lúc ấy Khương Ti cũng rất bất ngờ, ngoài việc tặng đồ, một vài hành động giúp đỡ cho nhân vật mục tiêu cũng có thể nhận được phần thưởng từ hệ thống.
Hệ thống không có chức năng trên giao diện tu luyện, Khương Ti cảm thấy có chút đáng tiếc.
Nàng chỉ có thể cảm thấy mình quen thuộc hơn với những loài hoa dại cỏ dại ven đường, chúng bao nhiêu năm tuổi, tác dụng là gì, dù không cần xem sách cũng có thể đoán chắc được vài phần.
Khương Ti lấy ra một cuốn sổ nhỏ từ trong túi trữ vật, lại mò ra một cây bút rồi hí hoáy viết vẽ lên đó.
Cuốn sổ trong tay được Khương Ti đặt tên là Nhật Ký Nịnh Bợ... à phì! Là Nhật Ký Tặng Quà!
“Trần sư huynh hôm nay cả ngày đều ở trong linh điền.”
“Vương sư tỷ đã bế quan ba ngày rồi, chắc cũng không gặp được.”
Cuối cùng, Khương Ti lật hết cả cuốn sổ rồi quyết định đi tìm một mục tiêu mới.
Mục tiêu hàng đầu của Khương Ti là các đệ tử trên Đan Hương Phong.
Nguyên nhân không gì khác, biết đâu vận may của nàng tốt có thể kiếm được chút đan dược đem đi tặng người. Đến lúc đó hệ thống nhân lên gấp bội, nàng sẽ ung dung nâng cao tu vi bước lên đỉnh cao nhân sinh.
Nếu sau này học được chút tài nghệ luyện đan, nàng sẽ không cần phải lo lắng về chuyện đan dược nữa.
Dù sao hệ thống cũng rất gian xảo, không cho nàng cơ hội lặp lại vô hạn, phàm là vật phẩm do hệ thống tạo ra chỉ có thể tự mình sử dụng.
Nếu không, tặng người khác đan dược, hệ thống nhân đôi rồi lại đem tặng người, sau đó hệ thống lại nhân đôi nữa... thì Tiên đan cũng nằm trong tầm tay rồi!
Chỉ nghĩ thôi Khương Ti đã thấy quá đỗi tuyệt vời.
“Tiếc thật.”
Khương Ti cất Nhật Ký Tặng Quà đi. Nàng vừa bước lên đạo trường trước Điện Quản Sự của Đan Hương Phong, đảo mắt một vòng đã nhanh chóng xác định được mục tiêu của mình: “Liễu sư tỷ!”
Chính là đối tượng mà Trần Hiên Dật ngưỡng mộ, đệ tử ngoại môn Liễu Nính!
Liễu Nính cũng giống như đệ tử tinh anh của nội môn Liễu Như Yên, đều là con cháu của Liễu gia, thế gia đỉnh cấp trong giới tu tiên. Nhưng Liễu Nính chỉ là chi thứ, tư chất cũng rất bình thường, hiện nay chỉ là một đệ tử ngoại môn không hơn không kém.
Có điều đã mang họ “Liễu” thì dù bình thường đến đâu cũng không thể quá tầm thường.
Lúc này, Liễu Nính đang khẽ chau mày nhìn vị sư muội chỉ cao đến vai mình.
Thân hình gầy gò khoác trên mình bộ trang phục màu xám của đệ tử tạp dịch, nửa khuôn mặt bị tóc mái và tóc mai quá dài che khuất, chỉ để lộ chiếc mũi và đôi môi thanh tú nhưng cũng đầy non nớt.
Chẳng có điểm gì nổi bật.
“Ngươi là...”
Nàng không nhớ trong ấn tượng của mình có nhân vật này!
Khương Ti đột nhiên cảm thấy có chút thất bại.