Không! Nó không muốn!
Nó là linh vật do trời đất thai nghén, nó không muốn cả đời này phải sống tạm bợ trong một khoảng không gian chật hẹp!
Cuối cùng, linh châu dường như đã hạ quyết tâm, rơi vào lòng bàn tay nữ hài.
Cùng lúc đó, khe núi cùng rung chuyển!
Thủy Linh Châu vốn là linh hồn của mạch khoáng nơi đây, một khi nó bị tu sĩ tế luyện rời khỏi khu mỏ, ảnh hưởng gây ra cho thân núi này sẽ mang tính hủy diệt!
Tuyết đọng và băng cứng phủ trên vách núi ào ào rơi xuống, trong nháy mắt tạo thành một trận tuyết lở!
Mà những tu sĩ đang ra sức khai phá ở sâu trong hầm mỏ căn bản không biết đến sự biến động bên ngoài, đợi đến khi họ nhận ra mặt đất dưới chân rung chuyển muốn chạy trốn, tuyết dày đã lấp đầy cửa hang!
Các đệ tử vô cùng kinh hãi, ngay cả tay bắt quyết cũng đang run rẩy, muốn thi triển thuật pháp để mở ra một con đường sống!
Huống hồ khu mỏ rung chuyển, bọn họ ngay cả đứng cũng không vững, nói gì đến chuyện tránh né những vết nứt không đáy hình thành dưới chân!
Đệ tử tạp dịch không giống như Triệu Uyên Tân, một đệ tử ngoại môn có tư chất khá, trên người lúc nào cũng có vài món đồ phòng thân. Đối mặt với sức mạnh của trời đất, bọn họ ngay cả sức chống cự cũng không có!
Không ít đệ tử ngay trong khoảnh khắc rung chuyển đã mất mạng.
Chén trà trên bàn lăn xuống đất, vỡ thành những mảnh sứ vụn.
Phương Cung khi nhận ra sự biến động liền lập tức đứng dậy, hắn nhìn về phía thân núi mờ ảo bị linh vụ che khuất ở phía xa, vẻ mặt liên tục thay đổi.
“Biến động như vậy.”
“Chẳng lẽ… có linh vật nào đó hiện thế?”
Cuối cùng, hắn không thể chống lại sự nghi hoặc trong lòng, trong khoảnh khắc liền nhảy vào trong linh vụ.
Linh triều đổ về phía đông, chỉ có một thiếu nữ đi ngược dòng.
Khương Ti vận chuyển linh lực trong đan điền, tạo thành linh thuẫn bảo vệ toàn thân.
Nhưng càng đến gần linh đàm, áp lực mà nàng phải chịu càng lớn!
Một khi linh thuẫn vỡ, chỉ trong vài hơi thở nàng sẽ bị xé thành từng mảnh!
Khương Ti nghiến răng, ánh mắt lại vô cùng kiên định. Nàng đưa tay lên rút chiếc trâm gỗ trên tóc ra, trong lúc mái tóc đen buông xõa, linh lực trong trâm toàn bộ hội tụ vào trong cơ thể!
Luyện Khí tầng năm!
Luyện Khí tầng sáu!
Tu vi bên ngoài của Khương Ti vốn chỉ ở Luyện Khí tầng bốn, thực lực thực tế là Luyện Khí tầng năm. Nhưng Quy Khư Súc Linh Quyết lại đưa thực lực của nàng trong nháy mắt lên đến Luyện Khí tầng sáu đỉnh phong!
Nàng như một cây trúc non mùa đông, một khi tuyết tan sẽ lập tức phá băng vươn lên, trong khoảnh khắc mà trưởng thành!
Linh thuẫn vững chắc hơn rất nhiều, nhưng Khương Ti lại không hề cảm thấy thoải mái.
Lúc này, bên bờ linh đàm duy nhất còn yên ổn trong khe núi.
Viên linh châu nhẵn bóng trong tay phản chiếu một màu xanh biếc trong đáy mắt nữ hài, trong mắt như ẩn chứa một hồ xuân trong vắt.
Nàng ta biết mình lấy đi linh châu sẽ gây ra tác động lớn đến mức nào cho thân núi này, nhưng… thì sao chứ?
Tiên lộ là trên hết.
Đặt ở vị trí hàng đầu, chắc chắn phải là tiên đồ của chính nàng ta.
Nụ cười trên mặt đột nhiên tắt ngấm, nàng ta chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía thiếu nữ gầy gò đang một tay chống vách núi, toàn thân đầy vết thương.
Lúc này bộ dạng của Khương Ti thật sự có thể nói là thê thảm.
Linh triều như dao, để lại trên cơ thể nàng không ít vết thương nhỏ vụn. Dù cho Súc Linh Quyết trong thời gian ngắn đã nâng thực lực của nàng lên Luyện Khí tầng sáu nhưng chống đỡ qua từng đợt sóng hỗn loạn vẫn là quá khó.
Cũng may cuối cùng nàng đột nhiên nảy ra ý nghĩ, dẫn luồng linh lực đang lao tới vào trong linh điền Tức Nhưỡng, lúc này mới không bị ngã gục giữa đường.
Khương Ti nhìn về phía thiếu nữ đang được bao bọc trong ánh sáng, không phải là Thư Bách đã biến mất từ lâu thì còn là ai?
“Hử?”
Trong lòng Thư Bách không khỏi nghi ngờ.
“Sao ngươi lại tìm được đến đây?”
Có Thủy Linh Châu che giấu khí tức, ngay cả tu sĩ Trúc Cơ cũng chưa chắc đã phát hiện được sự tồn tại của hàn đàm này.
Nhưng nha đầu ngốc này lại phát hiện ra.
Khương Ti tìm được hàn đàm này đương nhiên không có gì lạ.
Bởi vì nơi này và hàn đàm mà nàng đã đi theo đường hầm ẩn trong mỏ số chín mươi bảy suốt mấy tháng vốn là một nơi!
Chỉ có điều hẳn là ở hai phía đông tây của hàn đàm, nên mới cách nhau xa như vậy.
Thư Bách không quan tâm đến câu trả lời của câu hỏi này, ngược lại, nàng ta một tay nâng châu, một tay vuốt lên mặt.
Sau đó liền thấy ngũ quan của nữ hài thay đổi một hồi, cuối cùng lộ ra một khuôn mặt quen thuộc với Khương Ti.
Khương Bạch Thục!
Thư Bách lại chính là Khương Bạch Thục!
Nàng ta cong mắt cười: “Tỷ tỷ, đã lâu không gặp.”
****
Trong mắt Khương Ti không ngoài dự đoán lóe lên một tia tức giận, mà phần tức giận này lại khiến Khương Bạch Thục vô cùng vui vẻ.
Nếu vị tỷ tỷ tốt của nàng ta biết rằng nàng ta dựa vào linh thảo trồng trong chậu hoa linh điền mới có thể một mình đi lại trong khu mỏ nhiều ngày như vậy, không biết nha đầu ngốc này sẽ tức giận đến mức nào!