Không Phải Ta Thích Nịnh Bợ, Mà Là Hệ Thống Cho Nhiều Quá Thôi!

Chương 25:

Chương Trước Chương Tiếp

“Sư huynh, bọn họ là ai?”

Lưu Việt là huynh đệ chơi với Phương Cung từ nhỏ đến lớn, chỉ là tư chất của hắn không bằng Phương Cung, nhập tông nhiều năm cũng chỉ có tu vi Luyện Khí tầng năm.

Nhưng tình huynh đệ của họ sâu đậm, Phương Cung cũng không quên lúc nào cũng giúp đỡ hắn một tay.

Lần này khai phá hầm mỏ thông thẳng đến mạch khoáng chính tự nhiên là một công lao lớn, Phương Cung chiếm phần lớn, nhưng những con tôm con tép như bọn họ chưa chắc đã không được chia một phần.

Nhưng đám người Lưu Việt không muốn có thêm người đến chia phần với mình.

Dựa vào đâu?

Bọn họ may mắn mới moi ra được một góc thông thẳng đến mạch chínhtrong hầm mỏ này, dựa vào đâu mà những người này có thể không làm mà hưởng?

Kể từ ngày vào khu mỏ, họ đã luôn đi theo Phương sư huynh, tất cả phần thưởng đều nên thuộc về họ.

Không chỉ Lưu Việt, tất cả mọi người trong đội của Phương Cung đều không thèm nhìn đám người Khương Ti \.

Phương Cung tự nhiên biết trong lòng huynh đệ mình đang nghĩ gì, hắn truyền âm cho Lưu Việt một câu ngắn gọn, người sau lập tức tắt ngấm, thậm chí còn chủ động nhường đường vào hầm mỏ.

Các đội viên khác tuy không hiểu nhưng lão đại và lão nhị của đội đều không ngăn cản, họ còn có tư cách gì mà xen vào?

Triệu Uyên Tân thấy vậy hừ lạnh một tiếng.

Đều là đệ tử ngoại môn, ai lại cao quý hơn ai?

Hôm nay là do chính sư thúc Trúc Cơ mở lời bảo họ đến khai phá hầm mỏ, những người này dựa vào đâu mà ngăn cản hắn?

Phần thưởng của tông môn nhận được sau khi đào xuyên mạch khoáng, được coi là niềm an ủi duy nhất mà Triệu Uyên Tân có thể nghĩ đến lúc này.

Hắn phất tay áo, đi đầu nhảy vào hầm mỏ.

Những người còn lại cũng lần lượt đi vào.

Lưu Việt nhìn bóng lưng bọn họ lần lượt biến mất ở cửa hang, trên mặt đột nhiên lộ ra một nụ cười khó đoán.

Câu nói mà Phương Cung vừa truyền âm cho hắn là: “Toàn là những kẻ chết thay mà thôi.”

Để trải đường cho tiền đồ của mình.

****

Hang chính trông không có gì khác so với các hang mỏ thông thường, chỉ khi họ lần lượt đi vào trong mới cảm nhận được linh khí nồng đậm khác thường trong đường hầm.

Vì là mạch khoáng thuộc tính Thủy nên môi trường không tránh khỏi có chút ẩm ướt.

Không ít đệ tử có Hỏa linh căn xuất chúng đã cảm thấy khó chịu, Triệu Uyên Tân chính là một trong số đó.

Phương Cung dẫn mọi người đi sâu vào trong, đi ngoằn ngoèo đến cuối con đường đầy vụn đá.

Hắn chỉ vào vách núi đầy vết đục đẽo, nói với Triệu Uyên Tân và hai tiểu đội trưởng khác: “Từ đây xuống dưới, chưa đến trăm trượng là có thể đào đến mạch chínhkhoáng linh thực sự.”

Nhưng càng gần chủ mạch, đá núi càng cứng, muốn đi sâu thêm một tấc cũng phải tốn rất nhiều sức lực.

Triệu Uyên Tân không nói gì, hai đội trưởng kia dường như có ý định thể hiện trước mặt Phương Cung, liền gọi đệ tử trong tiểu đội của mình đi đầu vung cuốc linh khai phá.

Đáy mắt Lưu Việt lóe lên một tia sáng, hắn nói: “Phương sư huynh, có bọn họ ở đây, chúng ta đến cửa hang canh gác.”

“Để tránh đám tán tu kia có ý đồ xấu.”

Phương Cung tự nhiên gật đầu.

Khương Ti đi sau cùng, cũng không ai nói lời ra tiếng vào.

Một thiếu nữ gầy gò như cây sào tre thì có bao nhiêu sức lực?

Làm biếng một chút cũng là chuyện bình thường.

Phương Cung nhìn bọn họ, mặt mày hiền lành: “Người nào xuất lực nhiều, ngày sau ta nhất định sẽ báo lên tông môn.”

“Nếu sư huynh ta sau này có thành tựu, cũng sẽ không quên các ngươi đã đồng tâm đồng lực hôm nay.”

Nếu là trước đây, tự nhiên sẽ không có ai để tâm đến lời nói của một đệ tử ngoại môn, nhưng bây giờ rõ ràng đã khác.

Một khi Phương Cung khai phá được hầm mỏ thông đến mạch khoáng chính, e là ngay cả mặt của tông chủ cũng có thể gặp được.

Đến lúc đó nếu có thể nói tốt cho họ vài câu, vậy thì họ e là không chỉ đơn giản là được chia một phần.

Không ít người lập tức nảy sinh ý định.

Đệ tử tạp dịch như bọn họ tranh giành, chẳng phải là cơ hội để tiến vào ngoại môn sao?

Phương sư huynh có nhận được phần thưởng khác hay không họ không biết, nhưng sau chuyện này việc tiến vào nội môn đã là chuyện chắc như đinh đóng cột.

Triệu Uyên Tân nghe thấy câu nói này cũng sững lại.

Hắn vốn đang làm việc qua loa với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, bây giờ lại tiến lên vài bước chen lấn mấy người phía trước, Hỏa linh lực hội tụ trên cuốc linh, trong khoảnh khắc vụn đá bay tứ tung, có thể thấy sức lực của hắn lớn đến mức nào.

Hắn không cầu gì khác, chỉ hy vọng Phương sư huynh có thể nghĩ cách để mình rời khỏi khu mỏ này.

Con đường tiên đồ đại đạo của hắn không thể trì hoãn ở đây.

“Vị sư đệ này quả là lợi hại.”

Trương Cung nhìn Triệu Uyên Tân với ánh mắt đầy ẩn ý gật đầu, sau đó lặng lẽ rời khỏi hầm mỏ khi không ai để ý.

Ánh mắt Khương Ti xuyên qua làn bụi mù mịt dừng lại trên vách núi, nàng mím môi, cũng lùi lại hai bước.

Năm điểm linh giác mà hệ thống cộng thêm cho nàng mách bảo: Chuyến đi này không ổn.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)