Không Phải Ta Thích Nịnh Bợ, Mà Là Hệ Thống Cho Nhiều Quá Thôi!

Chương 2:

Chương Trước Chương Tiếp

Thiếu niên vừa nghĩ thầm vừa gãi gãi nốt ruồi trên mặt mình.

[Bội số hoàn lợi cơ bản của mục tiêu: 0.7 lần!]

Đây đúng là muốn nàng phải cho không biếu không rồi!

Đôi mắt bị tóc mái che khuất của Khương Ti đảo một vòng xem thường, nàng đi vòng qua thiếu niên trên mặt có nốt ruồi rồi trở về phòng mình.

Cửa phòng vừa đóng lại, giọng nói của hệ thống lại tiếp tục truyền vào trong đầu:

[Mục tiêu: Trần Hiên Dật]

[Bội số hoàn lợi: 5]

[Hành vi hoàn lợi: Tặng 12 viên Tụ Linh Đan hạ phẩm]

[Chúc mừng ký chủ nhận được phần thưởng: 3 viên Tụ Linh Đan trung phẩm!]

[Phần thưởng hoàn lợi chỉ dành cho ký chủ sử dụng, xin ký chủ hãy ghi nhớ!]

“Bội số hoàn lợi năm lần vẫn còn quá thấp.”

Trần sư huynh, mong huynh sẽ không phụ lòng ta!

Khương Ti mở ra không gian hệ thống, quả nhiên trong mấy ô chứa đồ ít ỏi đã có thêm một bình đan dược, nàng xoa xoa mặt mình.

So với thể diện, quả nhiên vẫn là tài nguyên tu luyện hấp dẫn hơn nhiều!

Đan dược trung phẩm, e là ngay cả đệ tử ngoại môn nếu trong tay không có mấy viên linh thạch chắc cũng không dùng nổi đâu nhỉ?

Nàng lấy một viên từ trong bình đan dược ra nuốt vào bụng, rồi khoanh chân ngồi xuống bắt đầu tu luyện.

Ba năm trôi qua mà tu vi vẫn chỉ ở Luyện Khí tầng ba, phải công nhận tư chất của thân thể này đúng là quá kém cỏi!

Khương Ti trọng sinh đến thế giới này từ ba tháng trước.

Sau đó nàng trở thành một đệ tử tạp dịch tầm thường của Côn Luân Tông.

Nữ đệ tử này cũng thuộc loại kỳ ba, tâm tư không đặt vào tu luyện mà lại chuyên đi theo dõi các nam đệ tử trong môn phái.

Cuối cùng vào một đêm tối không trăng, nàng ta chết trên một con đường hoang vắng không một bóng người.

Lúc Khương Ti bò dậy, trong miệng nôn ra toàn là bụi đất.

Nàng được thừa hưởng những ký ức rời rạc của nguyên chủ, chỉ nhớ rằng nàng ta bị người ta một chưởng đánh chết khi đang bám đuôi... à không, là khi tình cờ đi chung đường với một vị sư huynh nào đó trong tông môn.

Đến giờ dấu chưởng ấn trên lưng vẫn chưa tan hết!

Về phần kẻ đó là ai thì Khương Ti không tài nào nhớ ra.

Nhưng điều đó không quan trọng, hệ thống được ràng buộc mới là thứ thật sự khiến Khương Ti ba đêm liền không tài nào chợp mắt.

Tên của hệ thống vô cùng ngắn gọn súc tích: Hệ Thống Hoàn Lợi!

Khương Ti cảm thấy gọi là Hệ Thống Tặng Bảo Vật thì đúng hơn.

Chỉ cần tặng người khác bảo vật, nàng sẽ được hệ thống hoàn lợi phần thưởng có giá trị cao hơn.

Quan trọng nhất là người nhận bảo vật của nàng càng ưu tú, bội số hoàn lợi sẽ càng cao!

Phần thưởng nàng nhận được dĩ nhiên cũng càng hậu hĩnh!

Khương Ti rất muốn tiến hành mọi chuyện trong âm thầm lén lút, thế rồi…

Chưa đầy ba tháng, toàn bộ đệ tử tạp dịch của Côn Luân Tông đều phát hiện vị nữ đệ tử điên khùng ngày trước đã biến thành một kẻ chuyên đi bám đuôi nịnh hót!

Hễ trên người có chút đồ tốt nào nàng đều đem tặng cho các sư huynh trong tông môn!

Nhưng Khương Ti vốn chẳng để tâm nên đã nhanh chóng chấp nhận sự thật này.

Không nịnh bợ thì tặng thế nào?

Nịnh thì cứ nịnh thôi! Miễn sao nàng nhận được hoàn lợi là được!

Thế rồi Khương Ti dành ra một ngày tìm kiếm vài đối tượng để nịnh bợ.

Dù sao kẻ mất mặt là Khương Ngọc, chẳng liên quan gì tới Khương Ti nàng.

Quả không tệ, ông trời đã ban cho nàng một thân phận khác!

Nữ đệ tử tạp dịch mà nàng trọng sinh thay thế có tên Khương Ngọc, điều này khiến Khương Ti không đến nỗi hoàn toàn nhập tâm vào đó.

Phải công nhận rằng đan dược mà hệ thống ban thưởng có phẩm chất rất tốt. Đan dược trung phẩm không chỉ ít tạp chất, Khương Ti còn cảm nhận rõ ràng linh lực trong đan điền mình tăng vọt lên một bậc.

Hôm sau khi trời còn chưa sáng, Khương Ti đã đến linh điền cằn cỗi mà tông môn phân cho mình để tưới nước bón phân.

Vốn dĩ Khương Ti có thể sở hữu một mảnh linh điền màu mỡ hơn, thế nhưng nàng lại vô cùng hào phóng nhường nó cho Trần Hiên Dật sư huynh.

Lần đó hệ thống cũng vô cùng hào phóng với nàng, tài nguyên tu luyện được cung cấp đã giúp nàng đột phá thẳng lên Luyện Khí tầng ba.

Bởi vì tốc độ tăng tu vi quá nhanh, Khương Ti còn được đặt cho biệt hiệu Tạp Dịch Di Châu, mấy vị trưởng lão đều nói nàng là vàng bị chôn trong đống phân.

Thế rồi tu vi của Khương Ti bắt đầu dậm chân tại chỗ...

Nàng không đủ thực lực để thi triển Vân Vũ Thuật nên đành tự mình gánh mấy thùng nước suối, bận rộn một hồi. Mãi đến khi tất cả đệ tử tạp dịch khác đã thức dậy bắt đầu công việc, Khương Ti mới rời khỏi linh điền của mình.

Dưới ánh mắt ngập ngừng muốn nói lại thôi của bọn họ, nàng mang theo nụ cười thỏa mãn đi đến linh điền của Lâm sư huynh.

“Lâm sư huynh, huynh cứ chuyên tâm tu luyện, công việc hôm nay cứ để sư muội giúp huynh một tay!”

****

“Chậc chậc chậc! Khương sư muội đúng là phát rồ rồi!”

“Ai nói không phải chứ! Nàng còn chưa từng thấy mặt Lâm Nguyên sư huynh mà đã bám riết lấy người ta rồi!”

“Ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, huynh xem Lâm sư huynh có thèm đếm xỉa đến nàng không?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)