Không Phải Ta Thích Nịnh Bợ, Mà Là Hệ Thống Cho Nhiều Quá Thôi!

Chương 16:

Chương Trước Chương Tiếp

Đây đâu phải là chợ rau, sao có thể để người ta tùy tiện ra vào.

Thấy Khương Ti mặt lộ vẻ khó xử, Khương Bạch Thục hiểu chuyện lau nước mắt.

Nữ hài cúi đầu, mím đôi môi trắng bệch: “Bạch Thục cũng không muốn làm khó tỷ tỷ.”

“Bạch Thục chỉ là quá nhớ tỷ tỷ, nghĩ rằng nếu mình cũng vào tiên tông, thì ngày nào cũng có thể gặp được tỷ tỷ…”

Thiếu nữ vừa rồi đứng ra cuối cùng cũng không nhịn được nữa, chỉ vào mũi Khương Ti nói: “Sư muội thật là vô lương tâm!”

“Ngọn núi này cao cả trăm trượng, hai người phàm nhân này muốn lên núi chắc chắn đã tốn không ít sức lực.”

Sắc mặt đỏ bừng, ngón tay chỉ ra cũng hơi run rẩy: “Ngươi là đệ tử tiên môn! Tại sao không tự mình xuống núi tìm họ!”

Khương Ti rất vô tội.

Trong ký ức của nàng không có hai người này, sao có thể nghĩ đến việc đi gặp họ!

Vì vậy nàng tỏ ra vô cùng chân thành: “Sư muội quả thực không có cách nào giúp muội muội vào tông. Nếu sư tỷ đã đại nghĩa như vậy, hay là giúp sư muội nghĩ cách?”

“Nếu việc thành, sư muội nhất định sẽ kết cỏ ngậm vành báo đáp!”

Thiếu nữ nhiệt tình lập tức nghẹn lời, sau đó im lặng lùi vào trong đám đông, không nói gì nữa.

Nhưng những ánh mắt chỉ trích của mọi người lại đổ dồn về phía Khương Ti.

Đúng lúc Đoạn Thung xắn tay áo chuẩn bị đánh nhau, Khương Bạch Thục đột nhiên bất ngờ hét lớn một tiếng: “Các ngươi đừng nói tỷ tỷ của ta!”

Nữ hài nắm chặt nắm đấm, kiên cường ngẩng đầu lên: “Lần này lên núi, chỉ cần được gặp tỷ tỷ, Bạch Thục đã mãn nguyện rồi.”

Khương Bạch Thục nức nở nói tiếp: “Không vào được tiên sơn cũng không sao.”

Nữ hài dường như đã suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra một cách dung hòa, có chút do dự mở lời: “Bạch Thục nhớ, tỷ tỷ từ nhỏ đã có một món đồ chơi ngày nào cũng cầm trong tay. Tỷ tỷ có thể tặng nó cho muội muội được không.”

Nữ hài yếu ớt như một chiếc lá sắp rụng trên cành cây vào cuối thu. Lúc này không ai có thể từ chối yêu cầu của nữ hài: “Bạch Thục cũng có thể mỗi ngày nhìn vật nhớ người.”

Phụ nhân nghe đến đây không nhịn được mà lén véo vào lòng bàn tay nữ hài, sau đó liên tục ra hiệu bằng mắt với nữ hài.

Lúc đến không phải đã nói là đến đòi tiền nha đầu thối này sao!

Nếu không nàng ta cũng không muốn mất công chạy một chuyến này!

Cần cái đồ chơi vô dụng gì chứ!

Nha đầu chết tiệt, bình thường thông minh lắm, sao lúc quan trọng lại ngốc thế!

Tiếc là Khương Bạch Thục căn bản không nhận được ám thị của phụ nhân, nữ hài vẫn dùng đôi mắt đầy nhớ nhung và mong đợi nhìn Khương Ti.

Nữ hài thậm chí còn lí nhí nói: “Tỷ tỷ, đừng từ chối muội nữa được không.”

Trong lòng Khương Ti đột nhiên khẽ động.

Đồ chơi… là chỉ chậu hoa linh điền của nàng?

Nhưng đây không phải là thứ nàng mang từ kiếp trước đến sao? Chẳng lẽ nguyên chủ cũng có một món đồ y hệt?

Quan trọng nhất là, Khương Bạch Thục bây giờ đặc biệt nhắc đến, có phải là vì biết được sự kỳ diệu bên trong chậu hoa không?

Nữ hài muốn chiếm chậu hoa làm của riêng?

Thậm chí Khương Ti còn cảm thấy, sở dĩ Khương Bạch Thục ngay từ đầu đã đưa ra yêu cầu giúp chính mình vào tông, một việc rõ ràng không thể hoàn thành đều chỉ là vì thả con tép bắt con tôm, có được chậu hoa.

Đây rốt cuộc có phải là trùng hợp không?

Trong lòng trăm ngàn suy nghĩ, nhưng vẻ mặt của Khương Ti không hề có sơ hở.

Lại có người qua đường không nhịn được nói: “Vị sư muội này, một món đồ chơi không đáng một viên linh thạch mà ngươi cũng không nỡ cho muội muội mình sao?”

Có người còn nói đến mức nước bọt bay tứ tung: “Nếu ngươi không nỡ, món đồ chơi đó đáng giá bao nhiêu ta sẽ bồi thường cho ngươi bấy nhiêu!”

“Đúng vậy! Nghe nói vị sư muội này rất hào phóng đối với các nam đệ tử trong tông môn!”

Có người không nhịn được mà nói móc: “Tài nguyên tu luyện một năm phát một lần liền đem tặng cho các sư huynh trong tông môn, đối với muội muội ruột của mình lại keo kiệt như vậy!”

“Đúng là nỗi sỉ nhục của nữ tu!”

Khương Ti ở trung tâm ánh mắt của mọi người lại lắc đầu, nàng cuối cùng cũng mở lời: “Ta đây là đoạn tuyệt thân duyên.”

(*) Đoạn tuyệt thân duyên: cắt đứt duyên phận với người thân.

Lời này vừa thốt ra, đám đông người xem nhìn nhau, lập tức im lặng.

Đại đạo độc hành, đoạn tuyệt thân duyên là một bước cực kỳ quan trọng trên con đường này, nếu không, vướng bận quá nhiều, khó mà có được thành tựu lớn.

Chẳng trách vị sư muội này không bao giờ đi gặp người nhà của mình! Chẳng trách nàng không muốn dễ dàng đồng ý yêu cầu của muội muội mình!

Hóa ra là vì tiên đồ đại đạo!

Không ngờ một đệ tử tạp dịch nhỏ bé lại có chí lớn như vậy!

Không ít người lập tức có cái nhìn khác về Khương Ti.

Chuyện này liên quan đến con đường tu đạo của người khác, họ cũng không tiện nói nhiều nữa.

Giữa một khoảng không im lặng, Khương Bạch Thục mím môi: “Xin lỗi, là muội và mẫu thân đã trì hoãn tỷ tỷ.”

“Muội không nên hy vọng nhiều như vậy.”

“Dù cho…”

Nước mắt lại đọng trên mi: “Chỉ là một món đồ chơi nhỏ mà thôi.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)