Không chỉ vậy, tu sĩ luyện hóa Vĩnh Hàn Liên cũng sẽ chịu lạnh tốt hơn, tự nhiên sẽ không còn bị hàn khí quấy nhiễu nữa.
Khương Ti đột nhiên cảm thấy mọi khổ cực phải chịu trong chuyến đi đến Hàn Động này đều đáng giá!
Nàng dứt khoát lấy ra một đóa linh hoa hình sen từ không gian hệ thống, sau đó nhét vào miệng.
Một động tác nhỏ cũng khiến toàn thân nàng đau nhức.
Khương Ti phồng má nhai một cách khó nhọc, một luồng khí cực hàn trôi xuống cổ họng, môi lưỡi đi qua đều bị đóng băng!
Tất cả các cơ quan trong cơ thể đều sợ hãi luồng khí này, chỉ có Thủy linh căn, một trong Tứ linh căn dưới đan điền đang hưng phấn run rẩy.
Nó đang khao khát sức mạnh này!
****
Hơi thở sự sống trên người Khương Ti ngày càng yếu đi, sương giá hòa cùng ánh trăng kết đầy toàn thân, tạo nên một màu trắng bệch vô hồn.
Nàng dường như thực sự sắp lặng lẽ chết đi trên ngọn Hàn Sơn hiu quạnh này.
Cuối cùng khi mặt trời dần lên, ánh nắng rực rỡ nhuộm vàng khắp nơi, thiếu nữ đang nằm trên mặt đất bắt đầu động đậy.
Hàn khí trong hàn thủy hội tụ về phía đan điền của nàng.
Luyện Khí tầng bốn, nước chảy thành sông.
Khương Ti thậm chí còn nắm chắc có thể đột phá lên Luyện Khí tầng năm trong một lần!
Nhưng tốc độ thăng cấp nhanh như vậy rõ ràng dễ bị người khác bàn tán. Nếu vì vậy mà gặp họa thì thật không đáng.
Vì vậy nàng đem mấy phần hàn khí còn lại của Vĩnh Hàn Liên tản vào kinh mạch, chỉ chờ thời cơ thích hợp sẽ luyện hóa.
Tất cả các vết thương trên tay đều đã hồi phục như cũ. Không chỉ vậy, làn da ngoài lớp áo không còn tái nhợt như trước mà trắng như ngọc, tựa như được chăm sóc tỉ mỉ.
Khương Ti đứng dậy, sương giá trên người rơi xuống lả tả.
“Chỉ tiếc là không hoàn toàn biến thành Băng linh căn.”
Xác suất một thành vẫn là quá thấp.
Trong điển tịch có ghi chép lại có một loại linh thảo bát phẩm tên là Hàn Tô Lan. Dùng nó làm thuốc chính để luyện chế ra Thụy Băng Linh Đan có năm thành xác suất biến đổi thành công Thủy linh căn thành Băng linh căn.
Chỉ tiếc linh thảo bát phẩm cực kỳ hiếm có, Hàn Tô Lan lại càng hiếm thấy trên đời.
Than thở một tiếng không khỏi tiếc nuối, nhưng Khương Ti cũng không phải là người không biết đủ.
Có hệ thống ở đây, nàng so với các tu sĩ Tứ linh căn khác đã may mắn hơn rất nhiều.
Khương Ti sờ vào chiếc túi trữ vật buộc bên hông, trong đó có một chiếc linh bình đã chuẩn bị sẵn trước khi lên Hàn Sơn, nàng đã đựng được nửa bình hàn thủy.
Nước Hàn Tuyền chứa linh khí trong toàn bộ Hàn Động chỉ có một vũng nhỏ gần mạch nước, Khương Ti đã lấy hết toàn bộ.
Dùng để tưới Băng Ngọc Thảo là quá đủ rồi.
Khương Ti phủi đi lớp bụi không hề tồn tại trên áo bào rồi sải bước nhanh xuống núi.
Ngoài Bách Thảo Cốc.
Một thiếu nữ vai u thịt bắp đang chống cằm ngồi trên bậc thềm. Tay nàng không ngừng vò nát một cọng cỏ đuôi chó, lông tơ dính đầy tay.
Thiếu nữ nhìn thấy Khương Ti liền lập tức đứng dậy, giọng nói sang sảng: “Tiểu Ngọc! Lấy được hàn... thuận lợi không?”
Suýt nữa hai chữ “hàn thủy” đã buột ra khỏi miệng. Dưới ánh mắt nhíu mày của Khương Ti, nàng đã kịp ngậm miệng lại.
Thứ hàn thủy này không quý giá, nhưng muốn có cũng chưa chắc đã dễ dàng lấy được.
Huống hồ hàn thủy chảy từ Ngọc Trần Phong xuống ít nhiều cũng chứa vài phần linh khí. Tuy kém xa linh thủy nhưng đối với mấy kẻ gà mờ Luyện Khí sơ kỳ mà nói đã là thứ đáng để tranh giành.
Trong mắt các đệ tử tạp dịch, bất kỳ thứ gì có giá trị linh thạch đều đáng để họ bỏ chút tâm tư và công sức.
Ở đây, sự ràng buộc của luật lệ tông môn không mạnh.
Bởi vì mạng của họ không đáng tiền.
Luyện Khí kỳ được chia thành mười hai tầng, Luyện Khí tầng một đến tầng ba thuộc Luyện Khí sơ kỳ, Luyện Khí tầng bốn đến tầng sáu thuộc Luyện Khí trung kỳ, Luyện Khí tầng bảy đến tầng chín thuộc Luyện Khí hậu kỳ.
Luyện Khí tầng mười đến Luyện Khí tầng mười hai đều là Luyện Khí viên mãn. Nếu tích lũy đủ có thể thử đột phá Trúc Cơ.
Khương Ti đã vượt qua Luyện Khí tầng ba, hiện nay đã có thể tu luyện các loại thuật pháp tương đối đơn giản. Điều này trong số các đệ tử tạp dịch đã là hiếm thấy.
Nhưng nàng không có sức tự bảo vệ, lại có chút “danh tiếng”, nếu chuyện có hàn thủy bị người khác phát hiện... Mắt Khương Ti đột nhiên sáng lên!
Nàng hắng giọng một tiếng rồi cất cao giọng gào lên: “A Thung, ta đã lấy được hàn thủy rồi!”
“Ước chừng có đến hai cân đó!”
Hầu như tất cả các đệ tử đang nhặt linh thảo trong Bách Thảo Cốc đều quay lại nhìn Khương Ti.
Trung tâm của mọi ánh nhìn đang nở một nụ cười ngây thơ ngọt ngào, giống như một đóa hoa cúc trắng lay động trong gió nhẹ, chỉ cần khẽ ngắt là có thể gãy.
Đoạn Thung thở phào nhẹ nhõm.
Lần này không phải là nàng nói lỡ lời mà là chính Tư Tư không có ý định giấu giếm.
Nàng bước ba bước thành hai, đi vòng quanh Khương Ti một vòng, cuối cùng thở ra một hơi nhẹ nhõm: “Ta còn tưởng ngươi đã xảy ra chuyện gì.”
“Ta thấy ngươi không về, linh thảo trong linh điền của ngươi ta đã giúp ngươi thu dọn rồi. Chỉ là bên chỗ Lâm Nguyên sư huynh…”