Không Phải Ta Thích Nịnh Bợ, Mà Là Hệ Thống Cho Nhiều Quá Thôi!

Chương 1:

Hết Chương Chương Tiếp

Khương Ti quả thực không biết nói gì hơn.

Nam nhân cách nàng vài trượng bực bội phẩy tay áo. Hắn khẽ nghiêng người để lộ gương mặt khá đỗi thanh tú: “Khương sư muội, muội đã nghỉ ngơi ba tháng rồi, rốt cuộc vẫn chưa hết hy vọng sao?”

Hắn vốn tưởng Khương sư muội đã dẹp đi cái suy nghĩ xấu xa không thể cho ai biết kia, không ngờ vẫn chẳng hề thay đổi.

Chẳng phải sao, nàng lại chặn hắn ngay giữa đường trở về động phủ còn gì!

Mỗi khi nghĩ đến chuyện xảy ra ba tháng trước, Trần Hiên Dật lại thấy không muốn nhớ lại.

Nàng cứ lẽo đẽo sau lưng hắn cách vài trượng không rời, ngay cả lúc hắn vào nhà xí cũng đứng ngoài sân canh chừng. Trần Hiên Dật thừa nhận trong lòng hắn lúc ấy không phải là chán ghét mà là sợ hãi.

Hắn sợ nữ nhân này sẽ xông vào lúc hắn đang yếu đuối nhất.

Không thể trách hắn nghĩ Khương Ti có thể làm ra chuyện đó. Nữ đệ tử này chính là kẻ điên khùng nổi danh khắp đám đệ tử tạp dịch!

Sau này nghe nói nàng không biết vì sao mà mắc một trận bệnh nặng, lúc này mới cho hắn ba tháng để nghỉ ngơi lấy lại sức.

“Ta đã nói rõ với muội rồi, ta đã có người trong lòng!”

Sau khi Trần Hiên Dật hét lên câu này, mặt hắn thoáng ửng hồng.

Các đệ tử trong Bách Thảo Cốc trông như đều đang bận việc của mình, nhưng thực chất tất cả đều đã chậm lại tốc độ nhặt dược liệu trong tay, vểnh tai lên hóng chuyện của hai người họ.

Khương Ti rất muốn co cẳng bỏ chạy.

Nhưng nàng không chạy được.

Vì vậy nàng lén thở dài một hơi, khuôn mặt thật thà chất phác gật đầu một cái, rồi thẳng thừng vạch trần vẻ mặt đỏ ửng của thiếu niên: “Ta biết huynh thích Liễu sư tỷ.”

“Nhưng mà…”

Nàng lấy ra một chiếc bình ngọc từ trong túi trữ vật: “Đây là đan dược ta muốn tặng cho sư huynh.”

Nàng hơi cúi đầu làm ra vẻ e thẹn: “Xin sư huynh hãy nhận lấy.”

Chân phải vừa bước ra của Trần Hiên Dật lập tức thu về.

Hắn che miệng khẽ ho khan hai tiếng rồi quay người lại, đôi mắt liếc qua bình đan dược trong tay Khương Ti, giả vờ khó hiểu hỏi: “Đây là gì vậy?”

Khương Ti hơi cao giọng, dường như cố ý thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh: “Tụ Linh Đan!”

“Tài nguyên tu luyện năm nay ta vừa lĩnh ở Điện Quản Sự đều ở cả trong này!”

Trần Hiên Dật lập tức cảm thấy chân mình nặng tựa ngàn cân.

Đệ tử tạp dịch một năm chỉ được lĩnh mười hai viên Tụ Linh Đan. Con số này nghe thì nhiều nhưng đối với đám tu sĩ cấp thấp linh căn tạp nham như bọn họ thì chẳng khác nào như muối bỏ biển.

Một tháng nuốt một viên thì có tác dụng gì chứ?

Quan trọng nhất là nếu hắn có Tụ Linh Đan của Khương Ti, hắn vừa hay có thể bù vào phần đan dược đã tặng cho Liễu sư tỷ hôm qua.

Đây chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?

Trần Hiên Dật khẽ ho hai tiếng, dù ánh mắt đã dán chặt vào bình đan dược nhưng ngoài miệng vẫn khách sáo: “Khương, Khương sư muội, đan dược này đối với đệ tử tạp dịch chúng ta thật sự vô cùng trân quý, muội thật sự muốn…”

Khương Ti dường như có chút đau lòng: “Nếu sư huynh không cần, vậy ta…”

“Ta cần!”

Trần Hiên Dật buột miệng nói ra hai chữ này rồi lại ho thêm vài tiếng, gương mặt thanh tú càng đỏ hơn.

Khương Ti tiến lên hai bước chủ động đưa bình đan dược vào tay hắn, rồi lại nhanh chóng lùi về hai bước, dường như cố ý giữ khoảng cách đúng với lễ nghĩa.

Tựa như đang muốn nói: Ta thích huynh nhưng ta tôn trọng huynh.

Oẹ!

Dưới ánh mắt khinh bỉ của tất cả mọi người, Khương Ti cố nén để mình không nôn ọe ra tại chỗ.

Nàng vén lọn tóc mai che đi nửa khuôn mặt, giọng nói cũng lí nhí, làm ra vẻ si tình có phần biến thái: “Sư huynh, giờ này huynh nên đến linh điền của Liễu sư tỷ để thi triển Vân Vũ Thuật cho linh dược rồi đó, huynh mau đi đi.”

Nội tâm thực chất là: Cầm đồ rồi thì cút nhanh đi! Lão nương sắp diễn không nổi nữa rồi!

Giọng nói lí nhí tiếp tục vang lên: “Nếu có một cây linh dược chết đi, Liễu sư tỷ sẽ đau lòng lắm.”

“Sư muội nói rất phải.”

Câu nói này cuối cùng cũng nhắc nhở Trần Hiên Dật. Hắn cất kỹ bình đan dược rồi nhanh chóng sải bước đi xa mấy trượng, lúc này mới chợt nhận ra…

Sao Khương sư muội lại rành rẽ hành tung của hắn hơn cả bản thân hắn thế này?

Hắn tự nhận mình phong lưu, lắc đầu thở dài một tiếng đầy bất đắc dĩ.

Không biết lần này đến đó, Liễu sư tỷ có ở trong linh điền không đây…

Khương Ti nhún vai, vừa xoay người rời đi thì ánh mắt len lén nhìn tới của đám người xung quanh cũng nhanh chóng thu lại.

“Khương sư muội!”

Một thiếu niên có nốt ruồi to trên mặt nhảy ra trước mặt Khương Ti, hắn chỉ vào khuôn mặt chẳng có gì nổi bật của mình: “Muội thấy ta thế nào?”

“Hay là chúng ta qua lại thử xem?”

Bọn họ ai mà chẳng biết trong đám đệ tử tạp dịch có một vị Khương sư muội vừa ngốc nghếch vừa chẳng có bao nhiêu tiền nhưng lại rất dễ lừa gạt, hễ có trong tay chút đồ tốt nào đều sẽ đem dâng hết cho đám nam đệ tử.

Hắn cũng thèm thuồng lắm chứ.

Xét về tướng mạo, hắn có thua kém gì đám nam đệ tử kia đâu?

Hết Chương Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)