“Tặng đi một viên Tụ Linh Đan tầm thường, nhận về hoàn lợi từ hệ thống, được thưởng một viên Linh đan thượng phẩm!”
“Tặng đi một viên Thủy Linh Châu bình thường, nhận về hoàn lợi từ hệ thống, được thưởng một mạch Linh Tuyền!”
“Tặng đi một con Tam Vĩ Linh Hồ huyết mạch tạp nham, nhận về hoàn lợi từ hệ thống, được thưởng một con Cửu Vĩ Yêu Hồ non!”
Khi người khác còn đang vì một viên linh đan, một món pháp khí mà tranh giành đến sứt đầu mẻ trán, Khương Ti lại vuốt ve chiếc vòng tay trữ vật đầy ắp của mình, đứng phía sau nở nụ cười vô cùng thân thiện.
“Chẳng qua chỉ là vật ngoài thân, lòng ta vốn không màng đến.”
Ban đầu ai nấy đều mừng thầm rằng Ngọc Trần Phong của Côn Luân Tông, nơi quy tụ toàn nhân vật kiệt xuất, cuối cùng cũng đón về một kẻ ngốc nghếch.
Mãi sau này khi phát hiện nữ tu ấy đang ngồi trên cả một núi bảo vật, họ mới vỡ lẽ: Hóa ra kẻ ngây thơ lại chính là bọn họ!
Chúng sinh đều là thiên mệnh! Còn ta... chỉ là một đại thiện nhân không chút tâm cơ mà thôi!