Ninh Ninh không ngờ Lâm Tuân lại đồng ý đi ngắm trăng cùng nàng.
Dù sao thì Lâm Tuân mới nhập môn chưa lâu, hai người họ chỉ là quan hệ đồng môn gặp mặt vài lần, thậm chí còn chưa nói chuyện với nhau được mấy câu.
Trong nguyên tác, nguyên chủ vừa chạm vào tay hắn ta đã bị né tránh ngay lập tức, nào giống bây giờ, Tiểu Bạch Long không những không hề ghét bỏ sự đụng chạm của nàng, mà còn đồng ý lời mời ngắm trăng.
Ninh Ninh hơi hiểu ra tại sao lại có nhiều người tranh nhau tham gia cuộc thi “Ai thảm hơn ai” của Hoa Quốc đến vậy.
“Nhưng mà tiểu sư tỷ, thay vì ra ngoài ngắm trăng, chúng ta có nên…”
Lâm Tuân nói đến đây thì ngập ngừng một lát, hàng mi dài cụp xuống che khuất đôi mắt đen, khi mở miệng lần nữa, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng: “Dọn dẹp lại phòng của ngươi trước đã?”
Hắn ta nói chuyện mà cứ cúi đầu, Ninh Ninh bèn thoải mái đánh giá tiểu sư đệ một lượt.
Tiểu Bạch Long là một nhân vật quan trọng trong nguyên tác, vì bản tính lương thiện, quan hệ với Bùi Tịch vốn sống khép kín cũng khá tốt, nên đất diễn đương nhiên cũng nhiều hơn.
So với Bùi Tịch cả người đầy sát khí, tâm tình lúc nắng lúc mưa, Lâm Tuân mang dáng vẻ đóa sen trắng trông thanh tao thoát tục hơn nhiều.
Thiếu niên tuấn tú như ngọc như hoa. Ánh đèn Trường Minh dịu dàng như nước, từng giọt từng giọt thấm đẫm gương mặt trắng nõn tinh xảo.
Hắn ta còn nhỏ tuổi, nét trẻ con vẫn còn vương trên khóe mắt. Đôi mắt đen láy như lưu ly chứa chan ánh đêm dịu dàng, hàng mi dài khẽ run như cánh bướm, phủ xuống một tầng bóng mờ nhạt.
Áo bào trắng mỏng manh tôn lên vóc dáng cao gầy của thiếu niên, giữa màn đêm tĩnh lặng trông như một thanh trường kiếm thẳng tắp, sắc bén.
Thế nhưng, nhìn ánh mắt cố tình lảng tránh và vành tai ửng đỏ của hắn ta, so với thiên tài kiếm đạo ngàn năm có một, lại càng giống một tiểu đệ đệ nhút nhát, e thẹn ở nhà hàng xóm hơn.
Ninh Ninh nhìn hắn ta, rồi lại nhìn bức tường Châu Phi phía sau mình, hỏi với giọng điệu không xác định: “Ngươi… nguyện ý cùng ta dọn dẹp phòng sao?”
Lâm Tuân không ngẩng đầu, cũng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Sự thật chứng minh, Lâm Tuân quả thật không giống một hoàng tử được nuông chiều từ bé.
Khi Ninh Ninh còn đang vật lộn với mảnh vỡ lò luyện đan vương vãi khắp sàn, hắn ta đã dọn dẹp xong cái bàn cụt chân, cái ghế mất đầu và những mảnh sách vụn bị nổ tung tóe khắp nơi.
Hắn ta quá thành thạo, thành thạo đến mức Ninh Ninh không nhịn được hỏi: “Ở nhà ngươi thường xuyên làm những việc này sao?”
“Là sau khi nhập môn mới học được.”
Lâm Tuân cười ngượng ngùng: “Sư phụ nói với ta, đây là môn học bắt buộc của kiếm tu.”
Hắn ta mới lên núi chưa bao lâu mà đã bị “rèn giũa” đến mức này rồi sao?
Ninh Ninh không nhịn được cảm thán từ đáy lòng: “Rõ ràng kiếm tiền khó khăn như vậy, tại sao người ta kiếm tiền của chúng ta lại dễ dàng đến thế?”
“Tiểu sư tỷ.” Lâm Tuân đang hì hụi bê giá sách cho nàng nghe vậy thì dừng lại, do dự một chút rồi nói tiếp: “Ta có một người bạn đã dạy ta một số cách tiết kiệm. Đây chỉ là cách làm của bạn ta thôi, ta… ta chưa thử bao giờ!”
Cảm nhận được ánh mắt nhìn thẳng của Ninh Ninh, Tiểu Bạch Long có chút hoảng hốt, hơi thở trở nên gấp gáp: “Đại khái là… nếu y phục môn phái bị rách, cũng không cần mua mới, chỉ cần tìm một mảnh vải trắng cắt may lại, rồi dùng thuốc nhuộm màu vàng vẽ lên hoa văn mây là được.”
Ninh Ninh nhìn tay áo của hắn ta với ánh mắt kinh hãi.
Hoa văn màu vàng sẫm loằng ngoằng như người mắc bệnh Parkinson, chỗ lẽ ra phải thêu hình rồng lại là một con cá trạch méo mó, chân to hơn đầu, đang nhe răng trợn mắt.
“Còn nữa.” Lâm Tuân cúi đầu nói thêm: “Nước mưa ngày mưa nhất định không được lãng phí, có thể hứng lại đun sôi để tắm, sạch hơn nước ao; vỏ dưa hấu, vỏ bí ngô sau khi ăn xong cũng có thể giữ lại, hôm sau xào lên làm món ăn, thế là lại có thêm một món mới.”
Ninh Ninh sững sờ.
Ninh Ninh rất muốn hỏi hắn ta, người bạn ngươi nói, có phải chính là ngươi không?
Nhưng câu hỏi này quá gây tổn thương, vì muốn giữ thể diện cho tiểu hoàng tử, nàng đành nhịn xuống không nói.
Trời sẽ giao trọng trách cho người nào, tất phải khiến người ấy khổ tâm, lao lực, đói khát trước đã.
Đây là kiếm tông đứng đầu thiên hạ sao?
Cứ như thể các môn phái khác đều dạy thuật pháp và kiếm quyết, chỉ có phái Huyền Hư là thanh cao thoát tục, nếu có xuất bản sách giáo khoa, e rằng nội dung sẽ như thế này:
Môn học bắt buộc 1: Luận về sự tự tu dưỡng của một kẻ nghèo hèn.
Môn học bắt buộc 2: Công việc nhà và cách chăm sóc ngỗng mẹ sau sinh.
Môn học bắt buộc 3: Người bạn trộm nấm của tôi – Một vài kinh nghiệm về việc trộm rau dưa khi không có tiền.
Tuyệt đỉnh! Hướng dẫn nâng cấp toàn diện cho kẻ nghèo.
“À đúng rồi, tiểu sư tỷ.”
Thấy sắc mặt nàng càng thêm tái nhợt, Lâm Tuân tưởng Ninh Ninh vẫn chưa hồi phục sau cú sốc phá sản, hắn ta cẩn thận tiến lại gần nàng một bước, lấy ra một viên minh châu sáng lấp lánh từ trong ngực: “Lần này ta rời khỏi Đông Hải không mang theo nhiều tiền của, chỉ có viên Dạ Minh Châu này là miễn cưỡng coi như đáng giá, nếu không chê, ngươi hãy nhận lấy nó để đổi một ít linh thạch.”