Không Ngừng Tự Tìm Đường Chết, Ai Ngờ Lại Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 7:

Chương Trước Chương Tiếp

Cho ngỗng vào lò đan, sau đó dùng linh khí nhóm lửa, Ninh Ninh vừa chờ thịt chín, vừa nghĩ thầm với vẻ hài hước: Nàng là người thứ bảy xin được thịt ngỗng từ nhà bếp, vậy theo thứ tự nàng chính là “Nếm ngỗng số 7”, oa, nghe cũng hay đấy chứ.

Gọi là Thường Nga tiên tử cũng được.

Chỉ có điều nàng không hiểu… lời nói của nữ tu kia rốt cuộc là có ý gì?

Nàng chưa kịp tìm ra câu trả lời cho câu hỏi này.

Thứ xuất hiện trước câu trả lời là một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên sát bên.

Lửa nóng hừng hực ập tới, may mà trong cơ thể Ninh Ninh vẫn còn bản năng tự vệ, lập tức kết ấn bảo vệ bản thân. Dù bị ép lùi vài bước, nhưng rốt cuộc cũng không bị thương nặng.

Bụi tro mù mịt bay khắp nơi, xuyên qua tầm nhìn mờ ảo, nàng miễn cưỡng nhìn thấy tình hình trong phòng.

Bàn đọc sách bị nổ bay mất hai cái chân, đổ nghiêng một bên không chút khí phách; bức tường trắng tinh như vừa đi nghỉ dưỡng ở Châu Phi về, đen xì xì một mảng; còn cái lò luyện đan nướng ngỗng của nàng…

Lò luyện đan không chịu nổi nhục nhã bèn nổ banh xác để giữ gìn tôn nghiêm của một lò luyện đan, chết trận một cách vẻ vang.

Chỉ là nướng con ngỗng thôi mà, có cần phải như vậy không?

Cơn đói cồn cào trong bụng không ngừng giày vò thần kinh, Ninh Ninh không quan tâm nhiều, nàng nín thở bước lên vài bước.

Lò luyện đan đã vỡ thành nhiều mảnh vụn, khói nhẹ lẫn khói đen cuồn cuộn xung quanh, con ngỗng nướng của nàng nằm im lìm trên mặt đất.

Làn da đen nhẻm ấy như đóa hoa tươi nở rộ trên đất Ethiopia, Ninh Ninh nguyện gọi nó là Bao Công đời thứ hai.

Cuối cùng nàng cũng hiểu ra.

Nàng không thể trở thành Thường Nga tiên tử, nhiều nhất chỉ là Vô Nga tiên tử.

Cảnh tượng khói lửa mịt mù này còn chưa tan, đúng lúc Ninh Ninh nhặt “đóa hoa Ethiopia” lên nắm trong tay, thì nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng: “Tiểu sư tỷ?”

[Ting, nhiệm vụ được công bố!]

[Người đứng ngoài cửa chính là Lâm Tuân tiểu đồ đệ chân truyền mới được Thiên Tiện Tử thu nhận. Là sư tỷ, ngươi luôn ghen tị với việc hắn ta cướp mất sự sủng ái của sư phụ, muốn trả thù hắn ta.]

[Hãy mở cửa cho hắn ta và làm theo cốt truyện, bắt đầu quyến rũ hắn ta!]

Ninh Ninh: ?

Với cái bộ dạng tóc tai bù xù, mặt mũi lấm lem này mà còn muốn quyến rũ người ta? Đóng vai nữ quỷ trong phim kinh dị còn hợp hơn.

Tiếng “ting” của hệ thống vang lên bên tai, nàng nhớ đến nhân vật Lâm Tuân này.

Tiểu hoàng tử của Đông Hải Long Cung, thiên tài kiếm đạo được vạn người chú ý. Vì từ nhỏ lớn lên trong cung, ít giao tiếp với người ngoài, dần dà hình thành tính cách nhút nhát, hướng nội, vừa chạm vào nữ nhân là đỏ mặt.

Tóm lại là mắc chứng sợ xã hội.

Sau khi bái Thiên Tiện Tử làm sư phụ, hắn ta đã cướp mất thân phận đồ đệ nhỏ nhất của nguyên chủ, lại thêm kiếm ý hơn người, tu vi tiến bộ thần tốc, càng khiến nàng ta ghen ghét.

Lâm Tuân xuất thân cao quý, nguyên chủ tất nhiên không dám bắt nạt hắn ta công khai, mà dùng một cách khác kín đáo hơn – đó là mỹ nhân kế.

Mục đích ban đầu của nàng ta là lừa gạt lòng tin của Lâm Tuân, sau đó từ từ lợi dụng giá trị của hắn ta, biến hắn ta thành công cụ cho mình sai khiến, nào ngờ vị công tử này trời sinh sợ nữ nhân, nguyên chủ càng tiếp cận, hắn ta càng kháng cự.

Đêm nay, chính là lần đầu tiên hai người đối mặt trực tiếp.

Ninh Ninh tạm thời bình tĩnh lại, nhỏ giọng đáp: “Vào đi.”

Vì vậy, khi Lâm Tuân đẩy cửa bước vào, cảnh tượng đập vào mắt hắn ta là như thế này: Cả căn phòng như vừa bị trộm đột nhập, sau đó còn bị đốt cháy, để chắc chắn hơn thì lại bị cho nổ tung. Giữa làn khói mù mịt, chóp mũi tiểu sư tỷ dính chút tro bụi đen, trên tay cầm một vật thể đen sì không rõ là thứ gì, tỏa ra ánh sáng kỳ dị.

Lâm Tuân thật sự bị dọa cho giật nảy mình: “Tiểu sư tỷ, ngươi không sao chứ?”

“Không sao.” Ninh Ninh cười an ủi hắn ta, vung vung vật thể đen thui trong tay: “Ta đang nướng ngỗng.”

Lâm Tuân lại sững người, nhìn vật kia với vẻ mặt phức tạp.

Thứ này… e rằng mang thứ này đi trộm mộ, đến cả cương thi cũng phải tưởng nhầm là móng lừa đen.

Nhưng đó không phải là điểm đáng chú ý nhất.

Thiếu niên tuấn tú như ngọc hơi nhíu mày, nhìn chăm chăm vào cái lò luyện đan đã vỡ nát, giọng nói vô thức khàn đi vài phần: “Tiểu sư tỷ, đây là lò luyện đan của ngươi sao?”

“Ừ.” Ninh Ninh không hiểu tại sao phản ứng của hắn ta lại dữ dội như vậy, nàng đưa tay sờ sờ chóp mũi: “Ngươi biết chỗ nào có thể mua cái mới không?”

Bầu không khí im lặng đến kỳ lạ một lúc lâu.

Cho đến khi giọng nói trong trẻo của tiểu sư đệ lại vang lên, như tiếng chuông báo tử từ địa ngục.

“Nhưng mà… tiểu sư tỷ, chẳng phải ngươi còn nợ rất nhiều tiền sao?”

Ninh Ninh: Mắt chữ O mồm chữ A.

Thấy nàng lộ vẻ mặt không dám tin, Lâm Tuân cúi đầu tránh ánh mắt của Ninh Ninh, nhỏ giọng nói tiếp: “Sư phụ đã nói với ta, ngươi vì luyện Tinh Ngân mà nợ rất nhiều tiền, bây giờ vẫn chưa trả hết. Một cái lò luyện đan này là một vạn linh thạch, tiền bồi thường thiệt hại chỗ ở là năm nghìn linh thạch, còn cái bàn gỗ đàn hương kia của ngươi là…”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)