Không Ngừng Tự Tìm Đường Chết, Ai Ngờ Lại Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 6:

Chương Trước Chương Tiếp

Chuôi kiếm được đính vài viên ngọc Quảng Hàn U Châu nhỏ xinh, linh quang tỏa ra rực rỡ, nhìn thoáng qua lấp lánh như ngàn sao rải rác trên bầu trời đêm.

Nguyên chủ rất yêu quý thanh kiếm này, hay nói cách khác, trong mắt mỗi kiếm tu, thanh kiếm của mình đều là bảo vật vô song trên đời.

Người còn kiếm còn, chỉ có kiếm và ta.

Dù chém núi phá sông, phá trời xé đất, bước qua chư thiên huyền cảnh, danh lợi đều là phù vân, chỉ còn một người một kiếm là thật.

Cần tiền làm gì? Có kiếm là được.

Cần danh làm gì? Có kiếm là được.

Cần lão bà làm gì? Có kiếm là được.

Hay nói cách khác, kiếm chính là lão bà của họ.

Lão bà của nàng cũng đẹp quá đi mất! Tinh Ngân bảo bối yên tâm, nương nhất định sẽ mua cho con bộ quần áo đẹp nhất, để con trở thành đứa con xinh đẹp nhất sư môn!

Ninh Ninh thầm hạ quyết tâm, có chút lóng ngóng bước lên thân kiếm, theo một tiếng kiếm reo khe khẽ, nàng liền bay lên trời.

Ánh chiều tà bị bóng đêm nuốt trọn, chỉ còn lại một vầng trăng sáng lơ lửng trên trời. Mây mỏng như bông thấm mực đen, lững lờ trôi giữa bầu trời đêm, không thể che nổi ánh trăng ngời ngời.

Ninh Ninh cúi đầu nhìn xuống, nàng không khỏi ngẩn người.

Huyền Hư kiếm phái tọa lạc trong dãy núi Côn Lôn, là một trong bảy động thiên linh khí dồi dào, đúng như câu: “Tinh tượng huyền hiện, lập cung điện nơi cảnh thanh minh; khí chất u ẩn, mở động phủ giữa danh sơn.”

Chính giữa là đỉnh Thái Huyền vươn thẳng trời cao, bốn nhánh phụ là Lăng Tiêu, Khai Dương, Ngọc Hành và Thiên Hạc bao quanh gần đó, còn những ngọn núi nhỏ khác thì trùng điệp cao thấp, xanh biếc mờ ảo.

Mỗi đỉnh núi đều mang một dáng vẻ riêng, khói sương lượn lờ, mây trắng tản mát như sa mỏng phủ lên, dưới ánh trăng bàng bạc lại càng thêm huyền diệu thanh tĩnh.

Nhìn kỹ hơn, còn thấy thấp thoáng từng toà kiến trúc rải rác như sao trời. Đài luyện kiếm, kiếm trận, đài quan tinh, học cung… đèn đuốc sáng trưng, xung quanh có bậc thang đá và cầu gỗ kết nối, cưỡi kiếm nhìn từ xa, chẳng khác gì đang lạc vào tiên cảnh.

Đây quả thật là một cảnh tượng tuyệt đẹp.

Vì vậy, Ninh Ninh xin thề, nàng tuyệt đối không phải cố ý để bụng mình kêu réo.

Đến khi cái bụng rỗng tuếch lần thứ ba phát ra tiếng kêu bất mãn, Ninh Ninh cuối cùng cũng đến được nhà ăn.

Nguyên chủ vì muốn gây sự với Bùi Tịch mà bỏ lỡ giờ cơm tối quy định của môn phái. Ninh Ninh thầm nghĩ, đây rõ ràng là đả thương địch thủ tám trăm tự tổn hại một ngàn, báo thù sao quan trọng bằng ăn cơm chứ?

(*) Nguyên văn “Thương địch một vạn, hại mình 800”: Ý của câu này là dù đánh thắng được vạn địch, nhưng mình cũng hao tổn 800 người, chênh lệch tổn thất cho cả hai bên. Có nghĩa là nếu bạn đối đầu với người khác, không phải chỉ đối phương sẽ bị tổn thất nặng nề, mà thực tế, bạn cũng bị thiệt hại không kém.

Đồ ăn trong nhà ăn cũng trống trơn như bụng nàng, có lẽ thấy nàng đáng thương, nữ tu làm bếp lấy ra một con ngỗng đã làm sạch từ trong tủ.

Rồi hai tay dùng sức xé đôi con ngỗng từ giữa, đưa một nửa cho Ninh Ninh.

Thật sự là: Ngỗng nướng giải thể.

Nhưng tại sao động tác của ngươi lại thành thạo như vậy!

“Từ đầu tháng đến giờ, ngươi là đệ tử thứ bảy đến xin đồ ăn. Bây giờ đồ ăn không còn nhiều, tiểu đạo hữu ăn tiết kiệm một chút.”

Nữ tu vừa xé ngỗng vừa đóng tủ, giọng điệu rất quen thuộc: “Cuộc sống vẫn còn hy vọng, đừng vì nhất thời không có tiền mà nghĩ quẩn. Chỉ cần còn sống, những thứ phù du kia sớm muộn gì cũng sẽ có.”

Ninh Ninh: ?

Khoan đã, hình như ngươi hiểu lầm gì rồi? Tại sao nàng lại là người thứ bảy đến xin ăn, chẳng lẽ người trong môn phái này đều có sở thích đến muộn giờ cơm? Mà chuyện này liên quan gì đến tiền, chẳng lẽ có người không đủ tiền ăn cơm sao? Không thể nào, không thể nào…

Ninh Ninh đầy bụng nghi hoặc, thuận miệng hỏi: “Người thứ bảy?”

Nữ tu thở dài: “Trước đây còn nhiều hơn. Môn phái chúng ta thế nào, chẳng lẽ tiểu đạo hữu còn không hiểu sao?”

Nàng thật sự không hiểu!

Cuối cùng nữ tu cũng không nói rõ ràng, Ninh Ninh cứ thế mang theo nửa con ngỗng, đầu óc đầy nghi vấn trở về tiểu viện của mình.

Điều bất ngờ là, căn phòng của nguyên chủ nhìn qua lại rất gọn gàng, không hề có vàng bạc châu báu lấp lánh như nàng tưởng tượng.

Ở đây tất nhiên không có bếp lò để nấu nướng, củi lửa để nướng cũng tạm thời không tìm được. Ninh Ninh có chút buồn bực, nàng nhìn quanh căn phòng một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở cái lò luyện đan đặt trong góc.

Đây chẳng phải là giải pháp sao!

Lò đan dùng linh khí làm mồi lửa, không cần củi cũng có thể nhóm lửa, hơn nữa hình dáng lại giống hệt nồi áp suất, dùng để nướng ngỗng thì còn gì bằng, nàng đúng là thiên tài.

Tất nhiên, hành động trên cực kỳ nguy hiểm, nào là nồi áp suất nào là người thông minh, tất cả đều là lời nói bậy bạ của nàng.

Nếu liệt tổ liệt tông của phái Huyền Hư biết có người dám dùng lò luyện đan để nướng ngỗng, có lẽ sẽ tức giận đến mức trực tiếp hạ phàm từ tiên giới, còn hăng hái hơn cả bảy nàng tiên nữ đi tìm Đổng Vĩnh.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)