Trong hang động không còn tiếng của Hạ Tri Châu và Hứa Duệ càng thêm yên tĩnh. Ánh sáng mờ ảo từ bên ngoài len lỏi vào trong, xua tan bóng tối, ngay cả tiếng gió rít cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Mị tu áo đỏ dung mạo như tranh vẽ, dưới ánh hoàng hôn nhuốm một màu đỏ nhạt, dù không nói lời nào cũng đủ khiến người ta say đắm.
Dung Từ lặng lẽ nhìn nàng một lúc, rồi đột nhiên lên tiếng: “Là lỗi của ta. Đợi vết thương của ta lành lại, ngày mai ta sẽ tự mình rời đi.”
Hắn ta nói rất thản nhiên, khóe môi thậm chí còn hơi nhếch lên, nhưng vẻ mặt lại vô cùng cô đơn.
Mị tu không được chính phái chấp nhận, luôn cô độc và không được thấu hiểu, Ninh Ninh nghe vậy liền nhíu mày, sau một lúc suy nghĩ, nàng mới nhỏ giọng nói: “Dung Từ, xin lỗi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây