Không Ngừng Tự Tìm Đường Chết, Ai Ngờ Lại Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 50:

Chương Trước Chương Tiếp

Nó mải mê đuổi theo y tu kia, không ngờ lại bị gậy ông đập lưng ông.

Những lời nói đe dọa kia vậy mà lại trở thành manh mối giúp nàng xác định vị trí của nó, chỉ cần ngồi yên chờ đợi là nó tự chui đầu vào lưới.

Bọ Cạp Mặt Người tức đến mức muốn hộc máu.

Nhưng nó lại không làm gì được đối phương, dù hận không thể băm nàng thành trăm mảnh, nó cũng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, lập tức quay đầu bỏ chạy.

Nó rất quen thuộc hang động này, cộng thêm thân thủ nhanh nhẹn, tốc độ di chuyển cực nhanh, không bao lâu sau đã bỏ xa Ninh Ninh.

Tên kiếm tu kia hình như không vội đuổi theo, rất nhanh ngay cả linh khí cũng không thể cảm nhận được. Bọ Cạp Mặt Người thở phào nhẹ nhõm, nhưng trái tim đang đập thình thịch vẫn chưa kịp bình tĩnh lại, đã lại thót lên.

Trong hang động trống trải, chật hẹp, đột nhiên vang lên một giọng nữ.

Giọng nói đó mang theo ý cười, chậm rãi vang lên bên tai nó, như sấm sét giữa trời quang, chấn động cả tâm can.

Bọ Cạp Mặt Người nghe thấy giọng nói của nàng, như ma quỷ vờn quanh vách đá, suýt chút nữa đã khiến nó hồn lìa khỏi xác.

“Ngươi ở đâu? Ngươi ở đâu? Ngươi ở đâu?”

Bọ Cạp Mặt Người: “…”

Mẹ kiếp, tại sao chứ?

Ngươi bị bệnh à! Đây là lời thoại của ta mà! Vui lắm sao? Hả? Kiếm tu thối tha, ngươi thấy vui lắm sao!

Giọng nữ ma mị càng lúc càng gần, như mũi kim đâm vào màng nhĩ, cộng thêm tiếng vang trong hang động, càng thêm quỷ dị, đáng sợ vô cùng.

Bọ Cạp Mặt Người sắp phát điên rồi.

Nó yếu ớt, đáng thương, bất lực như vậy, rốt cuộc đã tạo nghiệt gì mà lại bị số phận hành hạ đến mức này?

Cứ chạy lung tung sẽ bị đối phương phát hiện ra, Bọ Cạp Mặt Người quyết định trốn sau một tảng đá lớn, đứng im thin thít, vừa nghe câu “Ngươi ở đâu? Ngươi ở đâu? Ngươi ở đâu?” ngày càng hăng say kia, vừa âm thầm nuốt nước mắt vào trong lòng.

Tên kiếm tu kia thật nhẫn tâm.

Bây giờ nàng nói chuyện không ngừng nghỉ, còn biến tấu đủ kiểu như đang hát vậy.

Chỉ trong chốc lát, giọng nói liên tục kia đột nhiên im bặt.

Trong không gian yên tĩnh u ám, mọi thứ đều trở nên âm u đáng sợ, khiến nó không nhịn được rùng mình một cái.

Trong hang động vốn yên ắng như tờ, đột nhiên có một làn gió lạnh thổi qua.

Một luồng hơi ấm nhẹ nhàng phả vào tai nó.

Sau đó là tiếng thì thầm sát bên tai, gần như là nói nhỏ, như lời thì thầm của ác quỷ, tiếng gọi của tử thần: “Tìm… thấy… ngươi… rồi.”

Giống hệt giọng điệu của nó lúc nãy, như thể song bào thai vậy.

Còn chuyện gì đáng sợ hơn thế này nữa không?

Bọ Cạp Mặt Người mặt không cảm xúc quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười.

Nụ cười này suýt chút nữa đã tiễn nó đi đầu thai.

“Quấy rầy rồi, xin thứ lỗi.”

Ninh Ninh đứng sát bên cạnh nó, mắt hạnh cong cong, nàng mỉm cười, giọng dịu dàng: “Ta sẽ không giết ngươi, chỉ muốn biết vị trí của Thiên Tâm Thảo thôi.”

Hừ!

Tên kiếm tu thối tha này xảo quyệt, tàn nhẫn, dù nó có chết, có nhảy xuống vực, cũng tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa lời!

Bọ Cạp Mặt Người vừa định từ chối, thì lại nghe thấy nàng nói tiếp: “Ngươi có thể nói cho ta biết không? Làm ơn đi mà, tỷ tỷ xinh đẹp.”

Bọ Cạp Mặt Người: “...”

Đáng… đáng ghét!

Nể tình ngươi ăn nói ngọt ngào như vậy…!

****

Ngay từ đầu, Ninh Ninh đã không có ý định giết chóc.

Tuy rất nhiều linh thú, ma vật trong bí cảnh Tiểu Trọng Sơn sẽ tấn công loài người không chút do dự, nhưng suy cho cùng, chúng cũng chỉ là muốn bảo vệ lãnh thổ, xua đuổi kẻ xâm nhập.

Đối với chúng mà nói, những tu sĩ đột nhiên xuất hiện mới là kẻ gây sự.

Vì vậy, trừ khi ở trong tình huống sống còn, còn lại nàng sẽ không ra tay giết chóc.

Bọ Cạp Mặt Người bị nàng khen ngợi một hồi, không ngờ lại rất hưởng thụ. Sau khi hừ lạnh một tiếng, nó không chỉ chỉ đường ra khỏi hang động mà còn đánh dấu vị trí của Thiên Tâm Thảo trên bản đồ của Ninh Ninh, giúp nàng dễ dàng tìm kiếm.

Sau khi rời khỏi hang động âm u, ẩm ướt đó, Ninh Ninh mới chính thức bước vào Tiểu Trọng Sơn.

Hang động nằm ở lưng chừng núi, nhìn ra xa có thể thấy những ngọn núi trùng điệp.

Trời, mây, núi, nước, tất cả đều là một màu xanh tươi mát. Ở phía xa, sương mù dày đặc bao phủ những ngọn núi xanh như chân mày, ở gần thì chim hót hoa nở, tiếng chim ríu rít khắp nơi, mang theo hương thơm thoang thoảng của lá cây.

Nơi mà Bọ Cạp Mặt Người chỉ cách hang động không xa, chỉ trong chốc lát, Ninh Ninh đã đến nơi.

Đây là một góc nhỏ bị tảng đá lớn che khuất bên vách núi, tảng đá áp sát vào vách núi, chỉ chừa lại một khe hở nhỏ vừa đủ một người đi qua.

Khe hở bị dây leo và cành lá che khuất, nếu không chú ý quan sát sẽ rất khó phát hiện. Nếu vén đám cây cối nhìn qua khe hở, thì bên kia cũng chỉ là một khoảng đất nhỏ hẹp.

Người thường nhìn thấy cảnh này đa phần sẽ mất hứng thú, nhưng không ai ngờ rằng, nếu đi qua khe hở nhìn sang bên phải, sẽ phát hiện trong góc khuất bị tảng đá lớn che khuất mọc một cây linh thảo toàn thân trắng như tuyết, có bốn chiếc lá hình trái tim.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)