Không Ngừng Tự Tìm Đường Chết, Ai Ngờ Lại Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 5:

Chương Trước Chương Tiếp

Để lấy lòng Ninh Ninh, hắn ta còn nói thêm một câu: “Hai vị đúng là trời sinh một cặp, trai tài gái sắc, thật khiến người ta hâm mộ không thôi. Ta tiếp tục ở lại đây, chỉ sợ sẽ quấy rầy hai vị vun đắp tình cảm.”

Hắn ta nói năng hùng hồn, nhưng lại không biết đây là sự phủ nhận lớn nhất đối với năng lực nghiệp vụ của người ta, đúng là nhảy múa trên bãi mìn, lại còn cười tươi như hoa như sắp bay lên trời sánh vai cùng mặt trời.

Ninh Ninh vừa tức vừa tủi thân.

Làm ơn, hãy tôn trọng thân phận nữ phụ độc ác của nàng, ai muốn vun đắp tình cảm với nam chính chứ!

****

Là một thiếu nữ xinh đẹp, thông minh, am hiểu đủ loại tiểu thuyết từ nam tần đến nữ tần, Ninh Ninh không hề ngốc, lập tức hiểu ra ý của Nhiếp Chấp.

Hành động hiện tại của nàng đúng là dễ gây hiểu lầm, nếu cứ cố chấp chống chế, e rằng chỉ càng làm mọi chuyện thêm rối ren.

Trong cốt truyện, sau khi mắng Bùi Tịch xong, nguyên chủ liền quay người bỏ đi. Bây giờ tình hình gượng gạo, nàng cũng không muốn nán lại lâu, nhưng để dập tắt ảo tưởng hão huyền của nam chính, trước khi đi, nàng vẫn bổ sung một câu: “Ta thật sự không thích ngươi!”

Bùi Tịch nhìn nàng với vẻ mặt…

À mà thôi, hắn chẳng có biểu cảm gì cả, đôi mắt phượng hẹp dài chỉ liếc nhẹ, giọng lạnh như băng, vẫn còn vương chút sát khí: “Ta chưa từng nói ngươi thích ta.”

Ninh Ninh nghẹn họng.

Nam chính, ngươi là chó sao! Không cãi nhau một câu thì ngươi chết à!

Bây giờ lại thành ra nàng tự mình đa tình.

“Còn các ngươi nữa.”

Bùi Tịch cứng như sắt, nàng không ngốc đến mức tự đá vào chân mình, bèn chuyển ánh mắt sang hai người còn lại: “Cấm nghĩ lung tung!”

Nhiếp Chấp vẻ mặt “vâng vâng, chúng ta đều hiểu, đại tiểu thư đúng là biết chơi”, gật đầu lia lịa như mèo thần tài vẫy tay: “Vâng vâng vâng, tuyệt đối không nghĩ lung tung.”

Ninh Ninh sắp bị hắn ta làm cho tức chết.

Nhưng nàng trăm miệng cũng không thể cãi lại, chỉ đành nghiến răng nhìn thẳng vào Bùi Tịch, nói ra câu cuối cùng mà hệ thống bắt buộc phải nói, câu nói tàn nhẫn của nữ phụ độc ác trong nguyên tác: “Chúng ta còn gặp lại, ngươi cứ chờ xem.”

Ninh Ninh: “...”

Ngay cả nàng cũng cảm thấy sau một loạt hành động này, mình rõ ràng đã trở thành một đại tiểu thư ngạo kiều thầm mến nam chính nhưng lại ngại ngùng không dám thổ lộ!

Câu “còn gặp lại” trong nguyên tác đúng là khiến người ta lạnh sống lưng, nhưng đặt trên người nàng…

Sao lại giống như đang nóng lòng muốn gặp lại người trong mộng vậy!

Ninh Ninh bị màn hiểu lầm này hành hạ đến mức sắp chết ngạt, không chút do dự quay người bỏ đi, không phủi tay áo cũng chẳng mang theo một áng mây, để lại ba người trong phòng với những biểu cảm khác nhau.

Nhiếp Chấp cười gượng gạo, dè dặt nhìn Bùi Tịch: “Xem ra nàng đã yêu ngươi say đắm, chúc mừng chúc mừng.”

Vị tiểu tổ tông kia đã đi rồi, để lại con chó điên là Bùi Tịch, hắn ta cảm thấy mình tiêu đời rồi.

Năm đó khi kiểm tra nhập môn, Bùi Tịch chỉ là một tên nhóc nghèo kiết xác, linh lực yếu ớt, trong người còn sót lại huyết mạch ma đạo, không tiền không quyền lại càng không có sức mạnh, vừa hay trở thành bao cát cho hắn ta và Thẩm Ngạn Kiều trút giận.

Tên nhóc này cũng khá lì lợm, dù sức lực yếu ớt, mỗi lần bị đánh đều liều mạng phản kháng, chuốc lấy những trận đòn tàn nhẫn hơn. Dù bị thương nặng đến đâu, hắn cũng chưa từng mở miệng cầu xin.

Giống như một con sói con chưa mọc nanh vuốt, đôi mắt đỏ ngầu như máu.

Kiếm thuật của Bùi Tịch… rốt cuộc là lúc nào đã tiến bộ đến mức này?

Câu hỏi này cứ lơ lửng trong đầu, trong màn đêm dần lan rộng, Nhiếp Chấp nghe thấy một tiếng cười khẽ gần như không nghe thấy.

Ánh tà dương sót lại hòa quyện cùng ánh trăng, bóng tối mờ ảo như dòng nước chảy róc rách, phác họa nên đường nét góc cạnh của thiếu niên trước mắt.

Đôi mắt đen láy của Bùi Tịch ánh lên tia sáng đỏ, khóe miệng tuy nhếch lên một nụ cười rất nhẹ, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như gió tuyết mùa đông, không chút hơi ấm.

Hắn thản nhiên nói, giọng điệu có chút lười biếng và chế giễu, nốt ruồi lệ dưới mắt như giọt máu đông lại, khiến Nhiếp Chấp vô thức lạnh sống lưng: “Rút kiếm.”

Chuyện xảy ra bên phía nam chính, lúc này không liên quan gì đến Ninh Ninh.

Hắn thích lập hậu cung thì cứ lập, muốn vào bí cảnh thì cứ vào, nàng không quan tâm.

Ninh Ninh chỉ quan tâm một điều, cuối cùng nàng cũng có thể đi lại trên mặt đất rồi! Hơn nữa, không chỉ đi lại, mà ngay cả việc ngự kiếm phi hành cũng dễ như trở bàn tay!

Kiếp trước, nàng bị bệnh tật hành hạ đau đớn triền miên, lúc bệnh nặng chỉ còn thoi thóp, ngay cả sức lực xuống giường cũng không có, chỉ có thể nằm yên chờ chết.

Nghĩ kỹ lại, nàng đã rất lâu rồi không được tự do đi lại.

Bây giờ thật sự rất rất rất vui!

Ninh Ninh gần như chạy khỏi ký túc xá, đi đến một nơi trống trải trên đỉnh núi, dựa vào trí nhớ kết ấn bằng một tay.

Theo ánh kiếm lóe lên bên hông, trường kiếm theo thế ra khỏi vỏ, lơ lửng giữa không trung.

Kiếm này có tên là “Tinh Ngân”, thân kiếm thon dài mỏng manh, nhẹ nhàng như chim yến, dưới ánh trăng tỏa ra hàn quang nhàn nhạt.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)