Thiếu nữ vừa dứt lời, từ sâu trong hang động đã truyền đến một giọng nữ khàn đặc.
Giọng nói đó nghe rất quái dị, khiến Ninh Ninh liên tưởng đến âm thanh khó chịu của móng tay cào lên bảng đen.
Giọng nói khàn khàn nhưng lại chói tai vang vọng trong không gian xanh thẫm, như nọc độc của rắn, lại mang theo nụ cười điên cuồng: “Ngươi ở đâu, ngươi ở đâu? Hi hi, sắp tìm thấy ngươi rồi!”
Mặt mày y tu càng thêm tái nhợt, nàng ta run rẩy nói: “Chính là giọng nói này! Nó cứ bám theo ta, càng lúc càng gần, càng lúc càng gần… Nó sẽ giết chúng ta mất!”
Trong lúc nàng ta nói chuyện, giọng nữ khàn đặc như tẩm độc lại vang lên lần nữa, âm lượng lớn hơn một chút, chắc là đang dần tiến lại gần họ.
“Ngươi ở đâu? Ngươi ở đâu? Nhất định phải trốn kỹ đấy nhé, ta đến tìm ngươi đây.”
Đúng là hơi đáng sợ.
Đặc biệt là giọng nói kinh dị kia lại ẩn náu trong bóng tối, khiến người ta hoàn toàn không biết hình dạng thật sự của nó.
Nhưng mà… nàng muốn biết vị trí của Thiên Tâm Thảo, mà chủ nhân của giọng nói kia lại có thể giao tiếp với con người, hơn nữa nó sống trong bí cảnh Tiểu Trọng Sơn đã lâu, chắc chắn rất quen thuộc khu vực xung quanh sào huyệt của mình.
Mắt Ninh Ninh sáng lên.
Bỏ lỡ cơ hội này thì sẽ không còn cơ hội nào khác, kẻ chơi trốn tìm với họ là quái vật sao? Rõ ràng là máy định vị của nàng mà!
Tự mình đến tận cửa, còn liên tục lên tiếng để lộ vị trí.
Chẳng phải là đang nói với nàng: “Ta đang ở gần đây, mau đến tìm ta sao!”
Trên đời này vậy mà lại có chuyện tốt như vậy!
“Ngươi đi trước đi.”
Nghĩ đến đây, Ninh Ninh mỉm cười với thiếu nữ bên cạnh: “Ta là kiếm tu, ở lại đây cũng không sao.”
Lúc này, nàng ta mới phát hiện ra bên hông Ninh Ninh có đeo một thanh kiếm, hoa văn mây trên váy trắng điểm xuyết hình chim hạc, rõ ràng là trang phục của Huyền Hư kiếm phái.
Nghe nói những người được đại môn phái cử vào Tiểu Trọng Sơn đa phần là đệ tử chân truyền và nội môn, vậy thì cô nương xinh đẹp, dễ gần này…
Là đệ tử tinh anh của Huyền Hư kiếm phái.
Thiếu nữ đại khái đã đoán được thực lực của nàng, nàng ta nói lời cảm ơn rồi vội vàng rời đi. Ninh Ninh sờ vỏ kiếm Tinh Ngân lạnh lẽo, nàng lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng, méo mó kia: “Ngươi ở đâu, ngươi ở đâu?”
Khóe môi nàng lại nhếch lên.
Cảm ơn Bọ Cạp Mặt Người có tinh thần cống hiến cao, không ngừng phát tín hiệu. Dựa theo âm thanh, chắc cũng không còn xa lắm.
Là nó tự mình mò đến, không trách nàng được.
Bọ Cạp Mặt Người trên thân có kịch độc, lớp giáp cứng như đá, vì bản tính xảo quyệt và thích đùa giỡn, nên khi gặp con mồi, nó sẽ không bắt ngay, mà thích thú tận hưởng trò rượt đuổi, cho con mồi một chút hy vọng, cuối cùng lại tự tay bóp nát hy vọng đó.
Con trong hang động này cũng không ngoại lệ.
Nó đã lâu không gặp con người, nên đặc biệt thích món ăn “đặc sản” này.
Hôm nay tâm trạng tốt, nó giả vờ để nữ tu kia chạy thoát, nhưng thực chất đã đánh dấu lên người nàng ta, chỉ cần lần theo mùi hương là có thể dễ dàng tóm được nàng ta.
Nhưng khi Bọ Cạp Mặt Người đi được nửa đường, lúc đi qua một góc hang động, nó bất ngờ nhìn thấy một bóng người khác.
Cũng là một tiểu cô nương, trông còn trẻ và ngon miệng hơn người trước, nàng đang đứng giữa hang động, nhìn nó chằm chằm.
Vẻ mặt bình tĩnh ung dung đó, như thể đang cố tình chờ nó vậy.
Không thể nào.
Trông nàng yếu ớt như vậy, đáng lẽ phải chạy trốn như người trước chứ, tại sao khi thấy nó lại đứng im tại chỗ…
Chắc là bị dọa choáng váng rồi?
Bọ Cạp Mặt Người nhe răng cười, khuôn mặt nữ nhân trắng bệch đáng sợ, theo nụ cười này, làn da của nó như rong biển nhăn nheo, từ miệng nó phát ra tiếng thì thầm khàn đặc như quỷ dữ: “Tìm… thấy… ngươi… rồi.”
Nó không ngờ rằng, nữ tu đối diện vẫn không hề sợ hãi.
Mà còn gật đầu, đồng tình nói: “Ừ. Cuối cùng ta cũng đợi được ngươi rồi, lần theo giọng nói của ngươi mà tìm, thật vất vả.”
Bọ Cạp Mặt Người: ?
Khoan… khoan đã, nàng nói gì cơ, lần theo giọng nói của nó mà tìm nó?
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu.
Nó liền cảm nhận được một luồng kiếm ý lạnh lẽo thấu xương.
Ánh sáng trắng bùng lên, kiếm khí dâng trào. Thân pháp của Ninh Ninh nhanh đến mức gần như không thể nhìn rõ, kiếm Tinh Ngân như rồng bay phượng múa, xé toạc không khí yên tĩnh, phát ra tiếng kêu “vù vù”.
Những viên minh châu trên thân kiếm kết nối thành một đường thẳng, để lại tàn ảnh lạnh lẽo, tạo thành kiếm phong như gió lốc, đâm thẳng vào Bọ Cạp Mặt Người.
Nàng không hề sử dụng chiêu thức nào quá mạnh, lực đạo cũng không quá nặng. Nhưng kiếm phong tầng tầng lớp lớp đánh vào người Bọ Cạp Mặt Người, vẫn khiến nó bị đánh bay ra xa một đoạn, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Đây là một kiếm tu Kim Đan kỳ!
Trong số tất cả các tu sĩ, kiếm tu là những người có sức tấn công mạnh nhất.
Một kiếm phá vạn thế, cho dù tu vi ngang nhau, cơ hội chiến thắng của Bọ Cạp Mặt Người cũng rất ít, huống hồ nhìn kiếm khí vừa rồi, Ninh Ninh còn hơn nó vài tiểu cảnh giới.