Không Ngừng Tự Tìm Đường Chết, Ai Ngờ Lại Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 46:

Chương Trước Chương Tiếp

Lòng bàn tay Bùi Tịch lạnh như băng, còn mu bàn tay nàng lại rất mềm mại ấm áp. Vừa chạm vào, Ninh Ninh đã thấy lạnh buốt đến mức phải chớp mắt mấy cái.

Đúng rồi, hắn bị hàn khí bẩm sinh, thân thể vốn không tốt.

Bùi Tịch rất thông minh, chỉ cần nhìn qua một lần đã biết cách làm chuối chiên giòn, những ngón tay thon dài thoăn thoắt lật qua lật lại, không bao lâu sau, cả quả chuối đã được cắt nhỏ và cho vào lò luyện đan.

Hạ Tri Châu không giống Ninh Ninh, hắn ta chỉ gây rối khi hệ thống giao nhiệm vụ, còn bình thường thì quan hệ với Bùi Tịch khá tốt.

Là sinh viên khoa diễn xuất từng mơ ước giành được tượng vàng Oscar, hắn ta rất chuyên nghiệp giữ vững hình tượng ác độc, hừ lạnh một tiếng: “Không ngờ kiếm thuật thì kém cỏi, nhưng tay nghề lại không tệ.”

Đương nhiên rồi.

Ninh Ninh nghĩ, mẫu thân Bùi Tịch chưa bao giờ quan tâm đến hắn, nếu hắn không tự học nấu ăn, chắc đã chết đói từ lâu rồi.

Chuối đã được cho vào lò, bây giờ phải đối mặt với một vấn đề rất quan trọng.

Ninh Ninh gãi đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Vậy… chúng ta nên đợi bao lâu mới lấy ra?”

------

“… Do thám tình hình đối thủ?”

Chiều tà, phòng nghỉ của Lưu Minh Sơn.

Thiếu nữ mặc áo trắng ngồi trước bàn gỗ, tuy đang nói chuyện với người bên cạnh, nhưng ánh mắt lại nhìn xuống chăm chú đọc “Thái Thanh Kiếm Cửu Thức“.

Chính là Tô Thanh Hàn, đệ tử chân truyền của Vạn Kiếm Tông.

“Đúng vậy! Ngày mai bí cảnh sẽ mở, dù sao cũng rảnh rỗi, chi bằng đi xem đệ tử của các môn phái khác là người như thế nào.”

Thiếu niên bên cạnh nói: “Sư tỷ, bí cảnh Tiểu Trọng Sơn nhiều năm mới mở một lần, không ít tu sĩ Kim Đan kỳ đều coi đây là nơi thử thách và cạnh tranh. Người xưa có câu: Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, chi bằng chúng ta…”

“Hứa Duệ, thân là kiếm tu mà lại nghĩ tới mấy trò tà môn ngoại đạo này sao?”

Giọng nói Tô Thanh Hàn rất nhẹ, không nghe ra chút cảm xúc nào: “Dù là ai, chỉ cần ở dưới kiếm của chúng ta, đều không khác gì nhau.”

Nói cách khác, lúc chém cỏ thì cọng nào cũng là cỏ.

Đại tiểu thư này cũng ngông cuồng thật.

Thiếu niên tên Hứa Duệ bị bẽ mặt, chỉ đành chào tạm biệt rồi ra khỏi phòng. Nhưng việc Tô Thanh Hàn từ chối thẳng thừng không có nghĩa là hắn ta sẽ bỏ cuộc.

Sư tỷ luôn nói hắn ta lắm trò, không giống kiếm tu. Nhưng Hứa Duệ cảm thấy, đây không phải là lắm trò, mà là chiến lược, chiến thuật.

Hắn ta được sư tỷ chăm sóc bấy lâu nay, ngày mai nhất định phải khiến sư tỷ phải nhìn hắn ta bằng con mắt khác.

Bí cảnh Tiểu Trọng Sơn sắp mở ra, không ít đệ tử của các môn phái đang vùi đầu nghiên cứu quy tắc của bí cảnh.

Có người bỏ ra số tiền lớn mua thông tin về bí cảnh, lúc này cũng đang cặm cụi học thuộc lòng, đúng là có không khí căng thẳng như sắp thi cuối kỳ.

Hứa Duệ đi dạo một vòng, cuối cùng đến phòng nghỉ của Huyền Hư kiếm phái.

Mấy căn phòng trước đều rất bình thường, các đệ tử hoặc là luyện kiếm, đọc sách, hoặc là giết thời gian, đến một căn phòng nào đó, thiếu niên đột nhiên trợn tròn mắt kinh ngạc.

Cửa sổ căn phòng đó hé mở, từ khe hở nhỏ, hắn ta nhìn thấy bóng dáng một nam tử.

Người nọ có sừng rồng, dung mạo tuấn tú ôn hòa, đang nhỏ giọng nói chuyện với ai đó trước mặt, giọng điệu rất ngại ngùng: “Cô nương, ta là Lâm Tuân, đệ tử của Huyền Hư kiếm phái. Không biết cô nương tên họ là gì?”

Không có ai trả lời hắn ta.

Nhưng hắn ta lại như nghe thấy câu trả lời, cúi đầu cười ngượng ngùng: “Thật sao? Tên hay quá. Cô nương đến đây làm gì?”

Sau đó là một khoảng im lặng dài.

Nhưng tên Long tộc tên Lâm Tuân kia lại tỏ vẻ chăm chú lắng nghe, còn thỉnh thoảng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Hứa Duệ thấy lạ, liền đổi hướng nhìn, vừa hay thấy được người đối diện hắn ta.

Vừa nhìn thấy, da đầu hắn ta như muốn nổ tung.

Hắn… hắn hắn hắn…

Người mà hắn ta đang nói chuyện không phải là người, mà là… một hình nộm bằng rơm rạ được vẽ ngũ quan sơ sài!

Đáng sợ quá! Sao lại có người nói chuyện với hình nộm, còn đối đáp qua lại nữa chứ! Vị đạo hữu này có phải là đầu óc không bình thường không, như vậy mà cũng dám tham gia bí cảnh sao?

Nhưng vẫn chưa hết.

Lâm Tuân trong phòng nhíu mày: “Không đúng… như vậy không được.”

Hứa Duệ không biết rằng hình nộm này là do Ninh Ninh đặc biệt chuẩn bị cho tiểu sư đệ luyện tập nói chuyện.

Càng không biết rằng, lúc này Lâm Tuân chỉ cảm thấy việc nói chuyện với không khí quá thiếu chân thật, không thể rèn luyện được. Để hiệu quả hơn, hắn ta quyết định tự mình bắt chước động tác của đối phương.

Hắn ta chỉ biết rằng, tên Long tộc không bình thường kia lại một lần nữa nói ra câu thoại đáng sợ kia: “Cô nương, ta là Lâm Tuân, đệ tử của Huyền Hư kiếm phái. Không biết cô nương tên họ là gì?”

Sau đó, Hứa Duệ tận mắt chứng kiến hắn ta dừng lại một chút, rồi quay người một vòng.

Tiếp theo là một nụ cười e lệ, giọng nói dịu dàng: “Tiểu nữ tên là Tiểu Hoa, không biết công tử đến đây có chuyện gì?”

Cảnh tượng quỷ dị tới mức vượt ngoài tưởng tượng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)