Nàng cố gắng giữ nụ cười gượng gạo, nghiêng đầu nhìn thiếu niên áo đen đang cầm kiếm ở cự ly gần.
Gương mặt góc cạnh hiện lên sắc trắng lạnh được bao phủ bởi ánh tà dương đỏ rực, giống như bạch ngọc không tì vết nhuốm máu, càng thêm phần âm trầm và ngang ngược.
Nàng nhìn thấy đôi mắt phượng dài hẹp, đuôi mắt hơi xếch lên, đồng tử đen láy chứa đầy vẻ âm u, giống như vực sâu lạnh lẽo không đáy.
Dưới đuôi mắt phải là một nốt ruồi đỏ sẫm được nhắc đến vô số lần trong tiểu thuyết, đặc điểm nhận dạng chỉ thuộc về nam chính Bùi Tịch...
Ninh Ninh: Đau tim.
Trời muốn diệt nàng.
Nàng có lẽ, đại khái, có thể, đã nhận nhầm người.
Kẻ nằm dưới đất kia mới là tên Thẩm Ngạn Kiều bia đỡ đạn phản diện.
Hèn gì lúc nàng đẩy cửa vào lại thấy Nhiếp Chấp có ánh mắt hoảng sợ như vậy. Hắn ta không phải sợ nàng, mà là sợ Bùi Tịch trông như Tu La đột nhiên cầm kiếm phản kháng.
Vậy bây giờ là tình huống gì đây?
Nam chính cuối cùng cũng không che giấu thực lực nữa, trực tiếp phản sát đồng môn đang định bắt nạt mình, còn rất có phong cách của phản diện kề kiếm vào cổ đối phương.
Còn nàng, nữ phụ độc ác được tác giả định sẵn, lại đứng ra bênh vực nam chính khi hắn bị sỉ nhục, lạnh lùng giáo huấn tên nhóc đã bắt nạt hắn.
Đây là chuyện mà nam chính và nữ phụ độc ác nên làm sao?
Thấy sắc mặt nàng khác lạ, Nhiếp Chấp đứng bên cạnh run như cầy sấy.
Hắn ta cùng Thẩm Ngạn Kiều ghen tị với việc Bùi Tịch nổi bật trong đại hội, cho rằng tên nhóc đó đã dùng thủ đoạn hèn hạ nên đã chặn hắn lại ở ký túc xá, bắt nạt hắn như thường lệ.
Nào ngờ Bùi Tịch lại đột nhiên phản kháng, trong nháy mắt đã đánh bại Thẩm Ngạn Kiều.
Càng không ngờ tới, đệ tử chân truyền của Thiên Tiện Tử lại đột ngột đẩy cửa bước vào.
Nghe đồn vị đại tiểu thư này có tính tình ngang ngược, kiêu căng, vậy mà lại hạ mình đến bênh vực Bùi Tịch. Đây là gì? Tuyệt đối là tình yêu!
Thiếu nữ si tình, thất bại trên con đường kiếm đạo, lại gặp may mắn trên tình trường, vừa gặp đã yêu mến thiếu niên xa lạ đã đánh bại mình, không chỉ đuổi theo đến tận nơi ở của hắn, mà còn không chút do dự mắng mỏ đồng môn đã bắt nạt hắn.
Trước đây từng nghe nói loại thiên chi kiêu nữ (con gái của trời) này sẽ phải lòng người đánh bại mình, xem ra những gì viết trong thoại bản quả thật không sai.
Nhiếp Chấp vừa kinh hãi vừa sợ hãi, trong đầu đã vẽ ra cả một câu chuyện tình yêu ngược luyến tàn tâm trong môn phái, Ninh Ninh đơn phương si mê Bùi Tịch nhưng không được đáp lại, thế nhưng, với tư cách là nữ chính của câu chuyện, bản thân Ninh Ninh lại hoàn toàn không hay biết gì.
Nàng chỉ cảm thấy mình tiêu rồi.
Nàng đã từng hứa với hệ thống sẽ hoàn thành nhiệm vụ thật tốt, kết quả vừa bắt đầu đã long trời lở đất, cốt truyện tan nát đến mức thân nương (mẹ ruột) cũng không nhận ra.
Thế này không được.
Đã hứa với người khác thì phải làm cho tốt, dù là nữ phụ độc ác cũng phải có đạo đức nghề nghiệp!
“Ta không phải cố ý đến giúp ngươi.”
Nguyên chủ đã từng gặp Bùi Tịch, nàng tất nhiên không thể lấy lý do nhận nhầm người. Ninh Ninh nghiến răng nói ra câu này, vì quá hối hận nên vành tai hơi nóng lên.
Những gì nàng nói đều là sự thật, nhưng truyền vào tai những người khác lại hoàn toàn khác.
Nhìn thấy dái tai trắng nõn của thiếu nữ ửng hồng, Nhiếp Chấp run lẩy bẩy.
Vừa nói vừa đỏ mặt, còn vội vàng phủi sạch quan hệ với Bùi Tịch, vừa mở miệng đã biết là kiểu ngạo kiều rồi. Nếu không phải cố ý đến giúp hắn, tại sao lại nói những lời đó với Thẩm Ngạn Kiều?
Bùi Tịch mặt không cảm xúc, Nhiếp Chấp thì như suy nghĩ điều gì.
Ninh Ninh luôn cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng, nhìn vào đôi mắt đen láy vẫn còn sát khí của Bùi Tịch, không phục mà nói thêm: “Ngươi nghe cho rõ, hôm nay ta thua ngươi trong đại hội chỉ vì ta chỉ dùng chưa đến một nửa công lực. Đừng quá đắc ý, ta sớm muộn gì cũng sẽ thắng ngươi!”
Đây là câu nói của nguyên chủ trong sách.
Thế nhưng, nàng vừa nói ra lời này, Nhiếp Chấp càng lộ rõ vẻ mặt “thì ra là vậy“.
Hắn ta vốn tưởng Ninh Ninh là sau khi thua Bùi Tịch mới phải lòng hắn, nhưng nghe câu này thì vị tiểu tổ tông này đã yêu hắn từ lâu rồi.
Để tên nhóc đó thắng trong đại hội, nàng vậy mà chỉ dùng năm phần công lực, năm phần đấy! Vì tình yêu, ngay cả danh dự của kiếm môn cũng có thể bỏ qua, đúng là một tinh thần hy sinh cao cả!
Đệ tử chân truyền quả nhiên là đệ tử thân truyền, ngay cả việc theo đuổi người khác cũng thanh cao thoát tục như vậy.
Nếu để nàng biết, mình cũng từng bắt nạt người trong lòng của nàng…
Thẩm Ngạn Kiều bị Bùi Tịch kề kiếm vào cổ đã khóc đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa, Nhiếp Chấp lo lắng mình sẽ rơi vào vết xe đổ, chi bằng nhân lúc hai người kia đang tình chàng ý thiếp, mau chóng rời khỏi nơi thị phi này.
Vì vậy, hắn ta suy nghĩ một lát, hạ giọng nịnh nọt cười nói: “Xin lỗi đã quấy rầy, ta có thể đi trước không?”