Chỉ thấy Hạ Tri Châu ngẩng đầu nhìn dãy núi trùng điệp phía xa, lắc đầu ngâm nga: “Chúng điểu cao phi tận…”
Hửm?
Ninh Ninh sững người.
Câu thơ này rất quen thuộc, chính là câu đầu tiên trong bài “Độc tọa Kính Đình Sơn” của Lý Bạch.
Giới tu chân là một thế giới hoàn toàn khác, không hề liên quan đến thế giới mà nàng từng sống, lẽ ra không thể xuất hiện cùng một bài thơ. Cho dù Hạ Tri Châu có tài giỏi đến đâu, thì mạch suy nghĩ của hắn ta cũng không thể nào giống hệt Lý Bạch được.
Có lẽ chỉ là trùng hợp câu đầu tiên thôi?
Ninh Ninh khẽ nhíu mày, kìm nén sự nghi ngờ trong lòng, lại nghe hắn ta tiếp tục nói: “Cô vân độc khứ nhàn. Tương khán lưỡng bất yếm, duy hữu Đan Vân Sơn.”
Được rồi, không phải trùng hợp, đúng là bài “Độc tọa Kính Đình Sơn“.
Chỉ là đổi chữ “Kính Đình” trong bài thơ gốc thành “Đan Vân”, giống như adidas và adadas.
Nhưng tại sao Hạ Tri Châu lại biết bài thơ này? Chẳng lẽ hắn ta…
Cũng là người xuyên không?
“Tương khán lưỡng bất yếm, duy hữu Đan Vân Sơn. Hay lắm, hay lắm!”
Đám đông không biết chuyện vỗ tay rào rào, ánh mắt lấp lánh như những người hâm mộ cuồng nhiệt: “Bài thơ này thoạt nhìn bình đạm, nhưng thực chất lại kết hợp giữa động và tĩnh, tình và cảnh, chỉ với vài câu chữ đã khắc họa nên sự yên tĩnh và cô liêu tột cùng, hơn hẳn những bài thơ chỉ tả cảnh của chúng ta.”
Nói xong còn không quên khen một câu: “Quả nhiên là Hạ sư huynh!”
Ninh Ninh: “...”
Lý Bạch dưới suối vàng hẳn đang cười. Tiếng cười rất lớn.
“Hạ sư huynh sau khi xuống núi lịch lãm, cả người đã trưởng thành hơn rất nhiều.”
Một thiếu niên khác bên cạnh hắn ta tò mò hỏi: “Sư huynh, ta nghe nói giang hồ chốn phàm trần rất tự do tự tại, ngươi thấy sao?”
“Giang hồ?”
Hạ Tri Châu cười khẽ, lắc đầu: “Nơi nào có người, nơi đó có ân oán, có ân oán thì sẽ có giang hồ. Con người chính là giang hồ, Huyền Hư kiếm phái chúng ta tất nhiên cũng vậy.”
Cao siêu quá! Thấu đáo quá! Quả nhiên là Hạ sư huynh!
Vừa dứt lời, lại nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của một đám fan cuồng.
Ninh Ninh: “...”
Nhậm Ngã Hành và Lệnh Hồ Xung sẽ lập tức nhảy ra khỏi quan tài, đá vào mặt ngươi, có tin không?
Nàng đã hiểu.
Chẳng trách phong cách của Hạ Tri Châu lại khác người như vậy, bởi vì rất có thể hắn ta cũng là người xuyên không, không những phát huy tinh thần “nghèo rớt mồng tơi” của thời hiện đại đến mức tận cùng, mà còn dùng thơ ca, danh ngôn của thế giới khác để thu hút vô số người hâm mộ.
“Thơ của Hạ sư huynh luôn rất hay.”
Tần Xu thấy sắc mặt Ninh Ninh có vẻ khác lạ, tưởng nàng kinh ngạc trước tài năng văn chương của Hạ Tri Châu, nên không hỏi nhiều, mà chỉ nói: “Hạ sư huynh, có người tìm.”
Hạ Tri Châu quay đầu lại, vừa vặn chạm phải ánh mắt phức tạp của Ninh Ninh.
Tiểu cô nương xa lạ đứng cách đó không xa rất xinh đẹp, mắt hạnh, môi đỏ, tóc đen buộc hờ hững, gương mặt được bóng cây che phủ trắng nõn như ngọc, một tia nắng chiếu vào đuôi mắt, tạo nên đường cong vừa trong sáng vừa quyến rũ.
Chiếc váy dài màu tím nhạt tôn lên vóc dáng yêu kiều, chỉ cần đứng yên một chỗ cũng đủ thu hút ánh nhìn của hầu hết mọi người.
Hạ Tri Châu nhanh chóng nhớ lại, hắn ta chắc chắn chưa từng gặp gương mặt này.
Hắn ta nổi tiếng trong kiếm tông vì những trò lố của mình, tuy đúng là có người sẽ đến xem hắn ta, nhưng người xinh đẹp như nàng thì đây là lần đầu tiên.
Thiếu niên do dự một lát, rồi từ trên rễ cây nhảy xuống, đi về phía Ninh Ninh: “Cô nương đến tìm ta?”
Nếu là chủ nợ đến đòi tiền, hắn ta sẽ lập tức bỏ chạy.
Cuối cùng cũng gặp được một đồng chí, Ninh Ninh cố gắng giữ bình tĩnh, không để lộ vẻ kích động: “Ta nghe nói Hạ sư huynh học rộng tài cao, làm thơ rất giỏi. Vậy ta xin ra một vế đối, sư huynh thử đối lại xem sao?”
Câu nói này suýt chút nữa đã khiến Hạ Tri Châu bỏ chạy.
Trời ạ, tuy hắn ta đã dùng thơ cổ để qua mặt không ít người, nhưng đó đều là kiến thức phổ thông mà ai cũng biết trong xã hội hiện đại, hoàn toàn không phải là tài năng thực sự.
Là một con cá lọt lưới của nền giáo dục toàn diện, việc đọc thuộc lòng bài “Độc tọa Kính Đình Sơn” và “Tĩnh dạ tứ” đã là giới hạn của hắn ta rồi.
Hắn ta định lấy cớ thân thể không khỏe để chuồn lẹ, nào ngờ cô nương đối diện lại nhanh miệng nhanh mồm, không cho hắn ta chút cơ hội nào, nàng lại nói: “Vế đối của ta là…”
Hạ Tri Châu nghe thấy nàng nói: “Lẻ biến, chẵn không đổi.”
Lẻ biến, chẵn không đổi.
Hắn ta đứng chôn chân tại chỗ, suýt chút nữa thì không hiểu nổi năm chữ này là có ý gì.
Một lúc sau, hắn ta mới trợn tròn mắt, miệng há hốc đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Đây là… hàm số lẻ và hàm số chẵn!!!
Đồng hương gặp đồng hương, hai mắt rưng rưng!
Chỉ trong nháy mắt, Ninh Ninh đã chứng kiến màn biến đổi sắc mặt thần kỳ trong lịch sử loài người.
Sắc mặt Hạ Tri Châu như kính vạn hoa bị xoay loạn, sau khi trải qua các giai đoạn ngây người, kinh ngạc, bối rối và lúng túng, cuối cùng dừng lại ở sự phấn khích không nói nên lời.