Nàng ta đến bên cạnh thiếu niên, nàng ta rơi nước mắt: “Ngươi thật ngốc, người như Chu tiểu thư làm sao có thể bằng lòng rời đi cùng ngươi chứ? Sáng nay, nàng ta còn chế giễu ngươi, nói ngươi là kẻ vô dụng, ngu ngốc… nàng ta đã nói hết mọi chuyện cho lão gia, tối nay nàng ta sẽ không đến.”
Tạ Du nhìn nàng ta chằm chằm với đôi mắt đỏ ngầu.
Cố Chiêu Chiêu nói với hắn ta: “Ngươi đi đi, nếu sau này ngươi còn nhớ đến ta, hãy quay lại núi Sùng Lĩnh thăm ta.”
Trong nháy mắt đó, sự lạnh lùng trong mắt thiếu niên biến mất, nó được thay thế bằng sự dịu dàng.
Nàng ta biết, nàng ta đã thành công.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây