Không Ngừng Tự Tìm Đường Chết, Ai Ngờ Lại Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 38:

Chương Trước Chương Tiếp

Chủ yếu là ba chuyện.

Thứ nhất, hắn ta không chỉ yêu kiếm như mạng, mà còn tìm đủ mọi cách để luyện kiếm, mua kiếm, suốt ngày ăn chơi hưởng lạc dưới núi, tiêu tiền như nước, mức độ nghèo khó cũng ngang ngửa với Thiên Tiện Tử.

Cách suy nghĩ của người này không giống người thường, trong lúc túng quẫn bị chủ nợ truy đuổi, hắn ta lại dùng một vạn linh thạch cuối cùng để mua một đống đá và thuốc nhuộm…

Tự mình làm tiền giả.

Hành động này đã đủ ngu xuẩn rồi, kết quả còn bị chủ nợ vạch trần ngay tại chỗ, một vạn linh thạch kia đều là giả.

Hỏi hắn ta tại sao lại làm tiền giả, tên ngốc đó đáp: Vì tiền thật không làm được!

Thứ hai là người này tính tình rất thẳng thắn, gặp ai không vừa ý là rút kiếm, bất kể đối phương là ai.

Kết quả, không biết hôm đó xảy ra chuyện gì, hắn ta lại cãi nhau với một tiểu hòa thượng bảy tuổi trong Phạn Âm Tự.

Phật gia giảng hòa khí, kẻ địch không động thì ta cũng không động, tiểu hòa thượng ngồi yên thiền định tại chỗ, hắn ta không muốn bắt nạt trẻ con nên không ra tay trước, nhưng cũng không chịu bỏ cuộc, thế là hai người giằng co dưới trời nắng chang chang.

Rồi ba canh giờ sau, hắn ta trúng nắng ngất xỉu, vừa sùi bọt mép vừa lẩm bẩm với tiểu hòa thượng: “Tại sao lại bắt nạt ta? Tại sao?”

Còn chuyện thứ ba…

Chuyện thứ ba chính là việc chấn động cả môn phái, Hạ Tri Châu đệ tử Huyền Hư kiếm phái túng quẫn đến mức phải vào kỹ viện bán thân, cuối cùng còn trở thành hoa khôi.

Có người nói hắn ta có kiếm khí, chắc chắn là người tu đạo, tên kia mặt không đỏ tim không đập nhanh, nói năng hùng hồn: “Ta là đệ tử Vạn Kiếm Tông, ngươi đúng là có mắt nhìn người!”

Nào ngờ, hiện trường lại có một đệ tử chân truyền của Vạn Kiếm Tông, hắn ta không chút thương hoa tiếc ngọc mà mắng: “Ta khinh! Ngươi rõ ràng là tên làm tiền giả của Huyền Hư kiếm phái!”

Thế là một đời hoa khôi cứ như vậy sụp đổ, Hạ Tri Châu của Huyền Hư kiếm phái vang danh khắp thiên hạ.

Nhớ lại xong, Ninh Ninh há hốc mồm.

Trên đời này vậy mà lại có người đáng sợ như vậy.

Chuyện gì liên quan đến con người, hắn ta cái gì cũng không làm!

Tuy Hạ Tri Châu có những hành động kỳ quặc, nhưng trong nguyên tác lại rất ít đất diễn, gần như không có tiếp xúc gì với nhóm nhân vật chính. Lúc này lại đột nhiên nổi hứng gây sự…

Thật kỳ lạ.

Không được.

Ninh Ninh nghĩ, nàng phải đi gặp Hạ Tri Châu một chuyến mới được.

****

“Ngươi hỏi Hạ sư huynh?”

Thiếu nữ mặc váy trắng búi tóc, buông thanh trường kiếm trong tay xuống, nghiêng người liếc nhìn Ninh Ninh. Nàng trông chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, vậy mà lúc nào cũng mang vẻ mặt nghiêm nghị, thể hiện sự chín chắn và lạnh lùng không hợp tuổi.

Hạ Tri Châu là đồ đệ của Vân Trung Khách Lý Vong Sinh, cùng các đệ tử chân truyền khác sống ở Đan Vân Phong.

Cô nương đứng trước mặt Ninh Ninh tên là Tần Xu, không chỉ tuổi còn trẻ đã đột phá Kim Đan kỳ, mà theo lời đồn, nàng ta dành phần lớn thời gian trong ngày để tu luyện, là người xuất sắc nhất trong số các đệ tử trẻ tuổi.

“Hắn ta đang đấu thơ với người khác.” Giọng nói của thiếu nữ ôn nhu, nhẹ nhàng, nhưng khi nàng ta nói ra một cách khô khan, lại có thêm vài phần ngây ngô khó tả: “Ta có thể dẫn ngươi đến đó.”

Ninh Ninh mỉm cười gật đầu: “Đa tạ!”

Mùa hè trên Đan Vân Phong, cây cổ thụ rậm rạp, tre trúc um tùm, rừng cây bạt ngàn nối liền với nhau tạo thành một màu xanh ngắt, che khuất cả bầu trời.

Băng qua những toà lầu viện nơi các đệ tử truyền thừa cư ngụ, hai người tới một cây cổ thụ. Tàng cây um tùm rậm rạp, cành lá che kín mặt trời, thân cây vươn cao hùng vĩ, rễ cây thô to như rồng cuộn dưới đất.

Trên đám rễ uốn lượn đó, có vài thiếu niên áo trắng ngồi tụ lại thành nhóm, tóc buộc gọn, quanh người phảng phất kiếm khí mờ mờ. Họ tranh luận sôi nổi, Ninh Ninh không tiện quấy rầy, đành cùng Tần Xu đứng chờ ở gần đó.

Một người trong số đó cười lớn: “Bài thơ của ta không tệ chứ? Nếu không ai dám thách đấu, coi như hôm nay ta thắng.”

Hắn ta vừa dứt lời, xung quanh lập tức vang lên tiếng bàn tán xôn xao. Có người lớn tiếng nói: “Gì mà vội thế! Tri Châu còn chưa đáp lại mà.”

Tri Châu.

Hai chữ này thu hút toàn bộ sự chú ý của Ninh Ninh, trái tim nàng khẽ rung động. Thấy người nọ đang nhìn về một hướng nào đó, nàng lập tức tập trung nhìn theo ánh mắt hắn ta.

Cuối tầm mắt là một thiếu niên tuấn tú, đang dựa người lười biếng vào thân cây. Đôi mắt đào hoa híp lại đầy vẻ thoải mái, giữa rừng cây xanh mướt, trông như những đóa hoa đang e ấp chờ nở.

Dáng vẻ hắn ta lười biếng, môi mang sẵn nét cười, khóe miệng vểnh tự nhiên, giờ khẽ nhếch lên lại càng toát ra vẻ ung dung lười nhác.

Nhìn phản ứng của những người khác, vị Hạ Tri Châu này chắc hẳn làm thơ rất giỏi.

“Nếu hôm nay đề thơ là Đan Vân Phong, vậy ta xin mạo muội làm một bài.”

Đôi mắt hắn ta sáng long lanh, lúc nói chuyện thì ngồi thẳng dậy, dáng người thanh tú như cây trúc xanh.

Ninh Ninh ở kiếm tông đã lâu, học được không ít chiêu thức kiếm pháp, đây là lần đầu tiên nàng nghe người ta bàn luận về thơ ca, vì vậy cũng nảy sinh hứng thú, kiên nhẫn chờ hắn ta mở lời.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)