Nàng nằm mơ cũng không ngờ rằng, đêm nay trong một căn phòng nào đó, cũng có người gửi thư giống như nàng.
Nội dung giống hệt nhau, như thể copy - paste: [Giờ cơm tối ngày mai, tiểu viện của Bùi Tịch, nhất định phải ra tay.]
Vì vậy, ngày hôm sau, khi Bùi Tịch ăn cơm xong trở về chỗ ở, hắn liền thấy bảy, tám người vây quanh trước cửa.
Đều là tu vi Trúc Cơ trung kỳ, ánh mắt hung ác, trên mặt đeo mặt nạ.
“Ngươi chắc chắn là Bùi Tịch.”
Tên cầm đầu cười lạnh: “Coi như ngươi xui xẻo, có người thuê chúng ta đến dạy dỗ ngươi một trận.”
Giọng điệu hắn ta rất tự tin, nhưng lời vừa dứt, còn chưa kịp để Bùi Tịch phản ứng, phía xa đã vang lên một giọng nam hùng hồn khác: “Bùi Tịch đâu!”
Nhìn theo tiếng nói, lại có thêm tám nam nhân cao lớn chậm rãi đi từ con đường nhỏ tới, cũng là tu vi Trúc Cơ trung kỳ, đeo mặt nạ.
Hai nhóm người nhìn nhau.
Trong đôi mắt nhỏ bé là sự nghi ngờ to lớn, cùng một kiểu mặt nạ, cùng một tư thế, giống hệt như bảy huynh đệ hồ lô được nhân bản ra.
“Đám người đó tới đây làm gì? Chẳng lẽ có kẻ trong chúng ta để lộ tin tức, khiến Bùi Tịch đoán trước được nên đã mời người tới bảo vệ?”
Chẳng biết là ai lẩm bẩm một câu như vậy, trong lòng những người đang đứng trước cửa lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo.
Họ vừa mới vây chặt tên họ Bùi kia, thì đã có một nhóm khác hung hăng kéo tới. Nhìn bộ dạng như hung thần ác sát kia, thì chắc chắn không phải người dễ đối phó.
Nhất thời, tiếng xì xào bàn tán vang lên khắp nơi.
“Ồ, anh hùng cứu mỹ nhân sao? Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn bày trò này?”
“Hỏi khí thế thật đấy, nhưng cho dù biết Bùi Tịch đang ở đâu thì bọn họ giữ nổi hắn chắc!”
Tên cầm đầu hừ lạnh một tiếng, giọng oang oang như chuông đồng: “Ở đây! Ngươi muốn làm gì!”
Hắn ta nói đầy lời uy hiếp, như thể không cho phép ai đụng tới thiếu niên đứng cạnh, thậm chí còn bước lên trước một bước, che chắn toàn bộ Bùi Tịch ra sau lưng.
Đây là một hành động thể hiện sự chiếm hữu.
Nhưng trong mắt người khác lại hoàn toàn không phải vậy.
Gà mái mẹ nào đó đang bảo vệ trứng sao?
Những đệ tử ngoại môn được Ninh Ninh thuê đứng bên đường nhỏ cũng hoang mang, nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
“Chuyện gì vậy? Sao bên cạnh tên nhóc đó lại có nhiều người vậy?”
“Chẳng lẽ Bùi Tịch biết chúng ta sẽ đến, nên cố tình tìm người bảo vệ hắn sao?”
“Hắn thật sự tưởng chúng ta đánh không lại đám người kia, tưởng rằng có người chắn trước mặt là có thể bình an vô sự sao? Hôm nay ta nhất định phải đánh cho bọn họ máu me be bét!”
“Chúng ta muốn làm gì?”
Tên cầm đầu nhóm này cũng bước lên một bước, giọng đầy sát khí: “Biết điều thì cút ra xa khỏi hắn, bằng không đừng trách bọn ta không khách sáo!”
“Hừ! Mấy tên biến thái đeo mặt nạ! Có gan thì ra đây đơn đấu! Tên nhóc kia, hôm nay là của bọn ta rồi!”
Hai nhóm người đối mặt với nhau, không khí căng như dây đàn, không biết là ai đã manh động, bộc phát ra một luồng sát khí rõ ràng.
Giống như mặt hồ phẳng lặng đột nhiên nổi sóng, cục diện giằng co phút chốc bị phá vỡ như thủy tinh vỡ vụn, văng tung tóe khắp nơi.
Mọi người đồng loạt gào lên một tiếng, vung nắm đấm lao về phía trước.
Trong lòng mỗi người đều có một niềm tin mãnh liệt, kiên định và sáng ngời…
Bùi Tịch, cái tên khốn nhà ngươi coi thường ai thế hả! Thật nghĩ rằng bọn ta không đánh nổi mấy tên đeo mặt nạ kia sao? Đợi dẹp xong đám vệ sĩ ngươi thuê tới, thì chính là giờ chết của ngươi!
Bọn họ sẽ không bao giờ biết, Bùi Tịch - người đáng lẽ phải trở thành mục tiêu của mọi người, đã ung dung tự tại quay về phòng từ lúc nào.
Càng không thể ngờ, sau khi biết chân tướng, nước mắt bọn họ sẽ rơi như mưa, vỡ nát đầy đất, in rõ trong lòng.
Thế gian này, có quá nhiều chuyện mà người ta không biết.
-------
Ninh Ninh mặt không cảm xúc nhìn tờ hóa đơn.
Tiền thuốc men, tiền thuê người, tiền tổn thất tinh thần… chết tiệt, vậy mà còn có cả phí bồi thường tình đồng nghiệp nữa? Hai nhóm người đánh nhau túi bụi, kết quả Bùi Tịch lại về phòng ngủ, chuyện này mà cũng trách nàng sao?
Sao không đi cướp luôn đi?
[Sao lại có hai nhóm người?]
Ninh Ninh đau đầu như búa bổ, viết rất nhanh: [Nhóm người còn lại là do ai phái đến?]
Đối phương nhanh chóng trả lời: [Chúng ta có đạo đức nghề nghiệp, không dễ dàng tiết lộ thông tin của người thuê.]
Coi như ngươi giỏi.
Tay cầm bút khẽ run.
Lại viết tiếp, mỗi chữ của nàng đều chan chứa máu và nước mắt: [Thêm tiền.]
Bùa truyền tin nhanh chóng xuất hiện trước cửa sổ Ninh Ninh.
[Tuy nhiên, nếu ngươi nhất quyết muốn biết, cũng không phải là không được. Tuy chúng ta có đạo đức nghề nghiệp, nhưng ngươi cũng biết đấy, chúng ta không có đạo đức mà, ha ha.]
Nàng tiếp tục xem với vẻ mặt vô cảm, ánh mắt dừng lại trên ba chữ cuối cùng.
[Hạ Tri Châu.]
Đây là một cái tên quen thuộc, Ninh Ninh theo bản năng nhíu mày, cố gắng nhớ lại thông tin về hắn ta trong đầu.
Không nghĩ thì thôi, vừa nghĩ đã giật mình.
Vị Hạ sư huynh này trong nguyên tác chỉ là một nhân vật phụ được nhắc đến vài lần, nhưng Ninh Ninh lại có ấn tượng rất sâu sắc về hắn ta.