Không Ngừng Tự Tìm Đường Chết, Ai Ngờ Lại Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 34:

Chương Trước Chương Tiếp

Sau một thời gian tu luyện, hắn đã bước vào Kim Đan tam trọng. Đây gần như là tốc độ thăng cấp thần tốc, nhưng sảng văn luôn đề cao việc lấy yếu thắng mạnh, nghịch cảnh phản công, đối thủ mà hắn gặp phải lần này lại là Kim Đan tứ trọng.

Đẳng cấp tu luyện được phân chia rất rõ ràng, dù chỉ chênh lệch một tiểu cảnh giới thì thực lực của hai người cũng khác nhau một trời một vực. Việc Bùi Tịch có thể thắng trận này, gian nan đến mức nào có thể tưởng tượng được.

Kiếm quang lạnh lẽo bao phủ khắp Lãm Nguyệt Phong đột nhiên biến mất, theo gió hòa vào ánh tà dương yên tĩnh.

Thân hình cao gầy của thiếu niên được ánh tà dương kéo dài, trên bóng đen như mực là những vết máu đỏ tươi chói mắt.

“Tuổi còn nhỏ mà đã lĩnh hội được Quy Nhất Kiếm Pháp đến mức này, lợi hại, lợi hại.”

Trên khán đài, một thiếu niên mười hai mười ba tuổi, mặt mày tinh xảo như tượng ngọc, ánh mắt đen tuyền tĩnh lặng như giếng cổ, lúc này nhoẻn miệng cười nhẹ: “Người kia tuy thua, nhưng khí thế bộc phát trong kiếm cũng không thể coi thường, cũng rất đáng khen.”

Thiên Tiện Tử áo trắng đeo kiếm dựa vào cột đá, cười ha hả không kiêng dè gì: “Đương nhiên rồi, đồ đệ của ta sao có thể kém được chứ?”

“Đồ đệ thì không kém, nhưng sư phụ thì chưa chắc.”

Mỹ nhân xinh đẹp đứng bên cạnh tiện tay vuốt một lọn tóc đen, quấn quanh ngón tay.

Trông nàng chỉ khoảng đôi mươi, dung mạo kiều mỵ, đôi mắt đào hoa long lanh ánh nước lấp lánh, mang theo nét giễu cợt: “Ôi, mà tiểu đồ đệ kia đúng là có dung mạo rất ưa nhìn, nếu sớm gặp được ta thì đã chẳng đến lượt tên nghèo kiết xác đó chiếm mất.”

Thiên Tiện Tử giả vờ bị tổn thương, trợn to mắt nhìn Chân Tiêu bên cạnh: “Sư huynh, nàng ta cười nhạo ta kìa!”

Chân Tiêu: “...”

Chân Tiêu nghiêm mặt, như giáo viên chủ nhiệm đi kiểm tra phòng: “Tĩnh Y, ngươi là trưởng lão của Huyền Hư kiếm phái, không phải là nữ tu của Ma giáo Hợp Hoan Tông. Gặp đệ tử tuấn tú, vẫn phải giữ phong thái của một vị trưởng lão.”

Nữ nhân hừ lạnh một tiếng, tiến lại gần thiếu niên: “Ngươi quản ta!”

Dừng một chút, nàng ta lại cười nói: “Ngươi nói xem, Chân Tiêu kiếm tôn nhà chúng ta nghe thấy ta nhắc đến nam nhân khác, có phải là đang ghen không nhỉ? Chưởng môn?”

Thiếu niên mỉm cười: “Phải không?”

Chân Tiêu nhíu mày, không biết là tức giận hay xấu hổ, vành tai hơi đỏ: “Sư Tĩnh Y, tỷ thí với ta!”

Kỹ năng giao tiếp của Chân Tiêu kiếm tôn vô cùng kém, gặp bạn bè tri kỷ thì muốn tỷ thí để tăng tiến tình cảm, bị người ta chọc giận thì muốn tỷ thí để đánh nhau, ngày thường rảnh rỗi không có việc gì làm cũng bỏ tiền ra tìm Thiên Tiện Tử tỷ thí.

Nếu người không biết nhìn vào, chắc chắn sẽ không ngờ rằng nữ nhân xinh đẹp, yêu mị kia lại là trưởng lão đứng đầu Huyền Hư kiếm phái - Sư Tĩnh Y.

Còn thiếu niên nhỏ con bên cạnh nàng ta chính là chưởng môn Kỷ Vân Khai.

Kỷ Vân Khai bị trọng thương trong đại chiến Tiên Ma, thân thể biến thành hình dạng của một đứa trẻ mười hai tuổi. Còn Sư Tĩnh Y, nàng ta chính là một “nhan cẩu” (người cuồng nhan sắc) chính hiệu.

“Trước đây có một tiểu cô nương tên là Ninh Ninh cũng rất xinh… lợi hại.”

Sư Tĩnh Y cười nói: “Ra tay gọn gàng dứt khoát, có phong thái giống ta năm đó. Nếu có thể theo ta tu luyện…”

Thôi thôi khỏi đi.

Nhớ đến chuyện nữ ma đầu này từng đùa giỡn với phân nửa số đệ tử của kiếm phái, Thiên Tiện Tử không khỏi nhăn mặt. Xin đừng làm hại Ninh Ninh đáng yêu của hắn ta, cô nương đó còn chưa từng nắm tay nam nhân.

“Thế hệ trẻ bây giờ đúng là nhân tài xuất hiện lớp lớp, nghe nói Vạn Kiếm Tông, Phạn Âm Tự và Lưu Minh Sơn cũng có những tiểu đồ đệ rất thú vị.”

Kỷ Vân Khai nheo mắt, trong đôi mắt đen láy là vẻ bình tĩnh không phù hợp với thân hình nhỏ bé này: “Xem ra, bí cảnh Tiểu Trọng Sơn lần này sẽ không nhàm chán rồi.”

“Không nói chuyện này nữa.”

Sư Tĩnh Y khẽ cười, giọng nói trong trẻo như nước suối mùa xuân: “Một đệ tử của ta mới từ dưới núi về, mang theo rất nhiều đồ ăn vặt. Bánh bao sữa, kẹo đường, kẹo hồ lô, chưởng môn có muốn ăn không?”

Tiểu đậu đinh reo lên: “Ta muốn ăn kẹo hồ lô!”

------

Đối với cuộc trò chuyện của các vị trưởng lão, Bùi Tịch - người đang là tâm điểm của câu chuyện tất nhiên không hề hay biết.

Hắn đã từ chối đề nghị trị thương của y tu, sau khi kết thúc tỉ thí thì lập tức quay về phòng. Lý do chẳng có gì khác, chỉ bởi ma khí trong người đang sắp bùng phát, sắp phá vỡ phong ấn.

Là nhi tử của Ma tu, trong cơ thể Bùi Tịch không thể tránh khỏi việc thừa hưởng ma khí rất mạnh. Luồng sức mạnh này quấn lấy huyết mạch của hắn, va chạm lẫn nhau, rất khó khống chế và kiềm hãm.

Cũng chính vì thế mà ma khí trong người hắn thường xuyên trào ra, như sóng lớn tràn tới, ăn mòn thân thể lẫn lý trí. Mỗi khi như vậy, toàn thân sẽ đau đớn kịch liệt, hắn chỉ muốn giết chóc để làm dịu nỗi đau.

Lúc thiếu niên áo đen chật vật đóng sầm cửa lại, hắn đã chẳng còn sức để bước thêm bước nào.

Sự phản nghịch và hung bạo tiềm ẩn trong huyết mạch không ngừng giày vò thần kinh, thúc giục hắn tàn sát, Bùi Tịch dựa lưng vào cửa, nhắm mắt hít sâu một hơi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)