Không Ngừng Tự Tìm Đường Chết, Ai Ngờ Lại Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 28:

Chương Trước Chương Tiếp

Rồi nụ cười của Ninh Ninh cứng đờ trên mặt.

Chỉ thấy Thiên Tiện Tử cười hề hề, tay phải khẽ động, từ trong tay áo lấy ra một đôi…

Một đôi đũa.

Ninh Ninh: Mắt chữ O mồm chữ A.

Cầm đũa này, đi ăn bất cứ thứ gì ngươi muốn.

Logic hoàn hảo, không hổ danh là sư phụ.

Sau khi tặng đũa và nhận xét đôi chút, Thiên Tiện Tử bị sư huynh lôi đi tỷ thí.

Lâm Tuân ủ rũ cúi đầu về phòng suy ngẫm kiếm ý, thế là trong sân chỉ còn lại Ninh Ninh và Bùi Tịch.

Bùi Tịch định trả lại Âm Sơn Quỷ Châu cho nàng.

Hắn chưa từng nhận đồ của ai, cũng chưa từng có ai tặng đồ cho hắn. Lúc trước Ninh Ninh tưởng đây là viên ngọc vô dụng nên mới ném cho hắn, bây giờ Thiên Tiện Tử đã nói rõ, thứ quý giá như vậy chắc chắn nàng đang âm thầm hối hận vì sự lỗ mãng của mình lúc đó.

Thiếu niên áo đen hơi nhíu mày, nhỏ giọng nói với vẻ không được tự nhiên: “Sư tỷ.”

Gọi nàng làm gì?

Ninh Ninh quay đầu lại, liền nhìn thấy đôi mắt phượng đen láy của Bùi Tịch. Rõ ràng là đôi mắt có nét quyến rũ, nhưng lại bị hắn nhuốm lên vẻ lạnh lùng, âm trầm, như một con sói đang lặng lẽ nhìn nàng.

Nam chính chắc chắn không thích tiểu sư tỷ kiêu ngạo, ngỗ ngược như nàng, bây giờ lại đột nhiên làm vậy, chẳng lẽ là…

Ninh Ninh vội vàng cất đôi đũa vào trong ngực: “Ngươi… ngươi nhìn ta làm gì, ghen tị vì ta được sư phụ khen thưởng à? Không cho, không cho.”

Đùa à, nữ phụ độc ác sao có thể hào phóng như vậy chứ? Nam chính chắc chắn là không vui vì nàng được sư phụ coi trọng, ngay cả một đôi đũa cũng nhìn mãi không thôi.

Nàng không phải đã tặng hắn Âm Sơn Quỷ Châu rồi sao!

Bùi Tịch: “...”

Trong tay hắn đang nắm viên ngọc vô giá kia, sao nàng chỉ nhìn thấy đôi đũa gỗ này?

Nhưng Ninh Ninh không cho hắn cơ hội giải thích, quay người bỏ chạy mất dạng.

“Trời ơi, Âm Sơn Quỷ Châu đấy, bảo vật mấy trăm năm, nàng cứ thế mà tặng cho ngươi à? Ta thấy cô nương này không ngốc thì chính là thích ngươi.”

Thừa Ảnh hít sâu một hơi, nghiêm túc kết luận: “Nhưng người sao có thể ngốc đến mức đó chứ, cũng quá không giống người rồi. Vậy nên chắc chắn là nàng thích ngươi.”

Bùi Tịch không nói gì, cúi đầu nhìn Âm Sơn Quỷ Châu trong tay.

Viên ngọc tròn nhỏ bằng móng tay, xanh mướt như ngọc bích, dưới ánh mặt trời càng thêm phần mê hoặc. Sắc xanh lục lấp lánh, quyến rũ, như muốn chui thẳng vào lòng người.

Từ khi bắt đầu ghi nhớ mọi thứ, hắn đã sống trong sự đánh mắng và lạnh nhạt của mẫu thân.

Những đứa trẻ gần đó đều biết hắn là nhi tử của Ma tu, vì sợ hãi Ma tộc, không ai muốn kết bạn với hắn, ngược lại còn thường xuyên tụ tập lại, dồn hắn vào góc tường đánh đập.

Đây là lần đầu tiên có người tặng quà cho hắn.

Hơn nữa lại là một thứ quý giá như vậy.

Giống như đứa trẻ chưa bao giờ được ăn kẹo đột nhiên được nếm thử vị ngọt, tuy kẹo rất ngon, nhưng đối với Bùi Tịch vốn không biết vị ngọt là gì, cảm giác nhiều nhất vẫn là bối rối và hoang mang.

Hắn không hiểu tại sao Ninh Ninh lại đối xử tốt với hắn.

Đặc biệt là… hắn còn trong bộ dạng thảm hại này.

Bên tai vẫn vang lên tiếng lải nhải của Thừa Ảnh: “Nha đầu này tốt biết bao! Xinh đẹp, tốt bụng, còn giúp đỡ ngươi đủ kiểu, nếu ta là ngươi, ta đã quỳ dưới váy tiên nữ từ lâu rồi. Này, đừng đi chứ! Bùi Tịch, ngươi đi đâu vậy?”

Thiếu niên môi hồng răng trắng cất viên ngọc đi, trong mắt vẫn là vẻ âm u khó tả: “Luyện kiếm.”

---------

Sau vài ngày tĩnh dưỡng trong tiểu viện, Ninh Ninh lại nhận được thông báo nhiệm vụ của hệ thống.

[Ting!]

[Sau trận chiến ở Trích Tinh Các, ngươi buồn chán không có việc gì làm, định đến Thanh Hư Cốc thư giãn, nào ngờ lại tình cờ gặp phải trưởng lão Huyền Hư đã mất hết tu vi - Ôn Hạc Miên.]

[Hãy làm theo cốt truyện, sỉ nhục Ôn Hạc Miên.]

Oa oa oa! Cuối cùng cũng đến phân cảnh của vị này rồi!

Trong nguyên tác, ngoài nam chính, Ninh Ninh có ấn tượng nhất về vị Ôn tiền bối này.

Ôn Hạc Miên sinh ra đã có kiếm tâm, là thiếu niên thiên tài, là vị trưởng lão trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của Huyền Hư kiếm phái. Đáng tiếc, mười năm trước trong đại chiến Tiên Ma, tuy hắn ta cùng với vài cao thủ khác đã tiêu diệt Ma tôn, nhưng bản thân cũng bị trọng thương, linh cốt gãy nát, thức hải vỡ tan, tu vi tiêu tán.

Sau đó, hắn ta vẫn luôn sống ở Thanh Hư Cốc. Các đệ tử đều biết trong Cốc có một vị tiền bối, nên rất biết điều không đến đó quấy rầy.

Nhưng nguyên chủ vì bị thương ở Trích Tinh Các, tâm trạng tồi tệ lại không biết trời cao đất dày, nàng ta vậy mà dám xông vào đó.

Nói đến Ôn Hạc Miên và nguyên chủ, hai người thực ra có chút duyên phận.

Nguyên chủ từ khi sinh ra đã bộc lộ linh khí kinh người, đúng lúc Ôn Hạc Miên đi ngang qua Ninh phủ, vì yêu mến nhân tài, hắn ta đã nói rằng sau này khi nàng ta trưởng thành, nếu muốn bước vào con đường tu tiên, có thể đến Huyền Hư kiếm phái bái hắn ta làm sư phụ bất cứ lúc nào.

Nhưng khi nguyên chủ lớn lên, đại chiến Tiên Ma kéo dài đã nổ ra, sau đó, vị thiên tài này liền sa sút, lui về sống ẩn dật trong Thanh Hư Cốc, từ đó không bước chân ra ngoài.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)