Bùi Tịch im lặng lắng nghe, rồi hắn quay mặt đi chỗ khác.
Hắn không nói gì, nhưng Thừa Ảnh trong lòng hắn lại lải nhải không ngừng: “Ồ, vui rồi chứ gì? Tự mãn rồi chứ gì? Vừa nghe thấy câu này là vui vẻ nở hoa rồi? Bùi Tiểu Tịch, muốn cười thì cứ cười, đừng có cố tình mím môi.”
Nó nói xong vẫn chưa thấy đã, nó còn bắt chước giọng điệu của Ninh Ninh: “Tiểu sư đệ của ta xứng đáng được như vậy~”
Nụ cười trong mắt Bùi Tịch biến mất, hắn toát ra sát khí.
Sau khi hai người bọn họ lục soát hết lệnh bài của những người bị loại, con đường nhỏ vốn đông đúc bỗng trở nên vắng vẻ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây