“Trời mưa rồi à?”
Nàng vẫn còn đang ngây người nhìn những hạt mưa, tay áo nàng bỗng nhiên bị kéo lại, một lớp vải mỏng được phủ lên đầu nàng.
Thì ra Bùi Tịch đã lấy một chiếc áo khoác từ trong túi trữ vật ra, sau khi phủ lên đầu nàng, hắn nắm lấy tay áo nàng, rồi kéo nàng đi vào căn nhà gần nhất.
Nơi này rất hẻo lánh, không có đèn, ngôi nhà chỉ còn lại một nửa vì chiến tranh, mái hiên nhỏ hẹp chỉ che được chưa đến năm người.
Màn đêm như nước chảy, Ninh Ninh nhìn thấy bóng dáng mờ ảo của thiếu niên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây