Trên đời này vậy mà lại có người mặt dày như vậy!
Một nữ nhân trông giống như quản sự bước lên một bước, cười gượng gạo: “Cô nương… thích vị nào hơn?”
“Hả?”
Ninh Ninh ngẩng đầu, xiết chặt nắm tay phải: “Ta muốn tất cả!”
Sư huynh đã nói với nàng, kiếm tu phải tự tin!
Thiếu nữ áo trắng: “...”
Nữ quản sự: “...”
Lâm Tuân đến Trích Tinh Các muộn hơn Ninh Ninh một chút.
Hắn ta nghe các sư huynh sư tỷ khác nói, trong Trích Tinh Các có một đoạn anh hùng cứu mỹ nhân, là phải cứu một kỹ nữ khỏi tay một tên công tử bột có hành vi không đoan chính.
Hắn ta hồi hộp đến nơi cốt truyện bắt đầu, lại thấy…
Một kẻ ngồi cười hớn hở, trái ôm phải ấp.
Một kẻ đang nắm tay nữ tử, ngang nhiên nói câu: “Đừng sợ nha! Không trả tiền thì không tính là đi khách đâu!”
Tên phản diện sắp bị hắn ta dạy dỗ một trận kia…
Tại sao lại là tiểu sư tỷ của hắn ta???
Ninh Ninh thấy hắn ta, liền mỉm cười đáp lễ.
Nàng không quan tâm đến suy nghĩ của Tiểu Bạch Long, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất, làm thế nào để toàn mạng chế phục con quái vật cuối cùng kia.
Hoặc là, phá tan cái chốn quỷ quái này cho long trời lở đất.
****
Bên ngoài ảo cảnh, phủ đệ Thiên Tiện.
Nam tử áo bào trắng dựa người lười biếng dưới gốc cây đa trong sân, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, chia thành từng mảnh nhỏ như muôn ngàn đốm vàng rơi trên gương mặt tuấn tú của hắn ta.
Một tấm gương đồng màu vàng lơ lửng giữa không trung, phản chiếu cảnh tượng bên trong tháp Phù Đồ, không biết nhìn thấy gì mà Thiên Tiện Tử hơi nhướng mày kinh ngạc.
“Sư đệ!”
Trong sân đột nhiên vang lên một giọng nam hùng hồn, kiếm khí lạnh lẽo thổi khiến cành cây xào xạc, ngay cả không khí cũng như ngưng đọng lại trong giây lát: “Rút kiếm!”
“Đừng đừng đừng.” Thiên Tiện Tử không nỡ rời mắt khỏi gương đồng, giơ tay lên gạt đi kiếm quang đang ập tới: “Ta đang xem các tiểu đồ đệ lịch lãm, chúng ta đấu sau nhé.”
Người đến chính là một trong sáu vị trưởng lão của phái Huyền Hư, sư huynh thân thiết của hắn ta - Chân Tiêu kiếm tôn.
Ngoại trừ việc nghèo và mê kiếm như mạng, Thiên Tiện Tử không có điểm nào giống một kiếm tu.
Kiếm tu nên như thế nào? Cương trực như kiếm, sắc bén như kiếm, oai phong lẫm liệt như kiếm, gặp chuyện bất bình liền rút kiếm, không bao giờ nói nhảm. Đâu như hắn ta, miệng lưỡi dẻo quẹo suốt ngày ba hoa chích chòe, ăn chơi cờ bạc cái gì cũng giỏi, sở trường nhất là lươn lẹo.
Chân Tiêu thì khác.
Hắn ta là kiểu kiếm tu truyền thống nhất, lúc nào cũng ôm kiếm không nói, còn kế thừa truyền thống tốt đẹp “không vừa ý là đánh” của kiếm tông, câu cửa miệng chỉ có một: Rút kiếm.
Kẻ mạnh luôn thích so tài với kẻ mạnh, vì vậy sở thích lớn nhất của Chân Tiêu là đến đây tìm Thiên Tiện Tử tỷ thí – loại có đặt cược tiền bạc.
Hắn ta được thỏa mãn, sư đệ được tiền, cả hai đều có lợi.
“Lịch lãm?”
Chân Tiêu hừ lạnh một tiếng, ôm kiếm đứng bên cạnh hắn: “Một nơi nhỏ bé như Trích Tinh Các mà cũng cần ngươi tốn công tốn sức sao?”
Thiên Tiện Tử cười nói: “Không không không, lần này Trích Tinh Các không giống như mọi khi.”
Gió mạnh như kiếm, xé toạc bóng cây.
Chân Tiêu do dự một lát, nhíu mày nói: “Chẳng lẽ…”
Đôi mắt thâm sâu của kiếm tôn hơi cụp xuống, cuối cùng dừng lại trên gương đồng: “Đệ tử của ngươi chỉ mới Kim Đan kỳ thôi phải không? Gặp phải một con quái vật như vậy, e rằng lành ít dữ nhiều.”
“Chưa chắc.”
Người thanh tử áo trắng cúi đầu, đầu ngón tay lướt qua mặt gương, tạo nên gợn sóng lăn tăn, vừa vặn dừng lại trên gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ áo tím: “Tuy con quái vật kia rất nguy hiểm, nhưng tiểu đồ đệ của ta… cũng có những hành động nằm ngoài dự đoán.”
Trên gương là hình ảnh cổng chính của Trích Tinh Các, xe cộ tấp nập, thiếu nữ xinh đẹp cười lớn, đúng là một kẻ ăn chơi trác táng.
Chân Tiêu thản nhiên nói: “Ta nhớ kẻ gây rối trước cửa là một nam nhân, từ khi nào tháp Phù Đồ lại đổi hắn ta thành thiếu nữ? Còn trái ôm phải ấp như vậy, đám người thiết kế ảo cảnh này đúng là có sở thích kỳ quặc.”
Thiên Tiện Tử cười hề hề, không những không thấy xấu hổ mà còn vênh váo: “Đây là đồ đệ của ta, bất ngờ chưa!”
Khuôn mặt vốn dĩ luôn bình tĩnh của kiếm tôn cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt.
Đồ đệ của ngươi sao còn quá đáng hơn cả tên ác ôn kia nữa? Hơn nữa, nàng rõ ràng là đang cướp người mà? Ngay cả tên áo vàng kia cũng không chịu nổi kìa!
Bây giờ người trẻ đều chơi lớn vậy sao?
“Trích Tinh Các thích nhất là huyết nhục của người chính đạo, như vậy, đám yêu nữ kia chắc chắn sẽ rất ghét nàng, không thèm để ý đến nàng. Thú vị thú vị! Quả nhiên là đồ đệ của ta!”
Thiên Tiện Tử cười toe toét, uống một ngụm trà: “Có lẽ Ninh Ninh đã phát hiện ra điều bất thường, ngươi nghĩ bước tiếp theo nàng sẽ làm gì?”
Chân Tiêu kiếm tôn: Không quan tâm, không muốn xem, không liên quan đến ta.
Chân Tiêu: “Ta xem cùng ngươi, đợi bọn họ ra ngoài, lên đỉnh núi tỷ thí.”
Thiên Tiện Tử chớp chớp mắt: “Sư huynh, hôm nay ta hơi mệt, e rằng…”