Ninh Ninh vừa đi về phía trước vừa quan sát xung quanh.
Khu rừng như vẫn còn chìm đắm trong tiếng nhạc lúc nãy, màn đêm như sương mù dần dần lan rộng, như những vệt mực loang trên giấy, mang theo hơi lạnh. Vài tiếng chim hót vang lên từ xa, không còn sự vui vẻ, mà thê lương như tiếng khóc than.
Phía trước là bóng tối vô tận, bóng cây đổ nghiêng như những ngón tay của yêu ma, một cái đầu người trắng bệch lơ lửng trên không trung…
Khoan đã.
Sao trong rừng lại có đầu người lơ lửng trên không trung?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây