Nhưng khi nhìn thấy dây buộc tóc này, sự bực bội và cứng đầu trong lòng hắn lại tan biến vì thứ vải mỏng manh này.
Ý chí không kiên định, hắn đúng là vô dụng.
Như thể nhớ đến điều gì đó, Bùi Tịch lạnh lùng cúi người xuống, hắn nhíu mày nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.
Rồi hắn giơ tay phải lên, kéo khóe môi bên phải.
Từ nhỏ, hắn đã sống trong bóng tối và sự đánh mắng, hắn gần như chưa từng gặp chuyện gì vui vẻ, dần dần, nụ cười đã trở thành một thứ vô dụng, bị hắn vứt bỏ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây