Không Ngừng Tự Tìm Đường Chết, Ai Ngờ Lại Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 17:

Chương Trước Chương Tiếp

Nhưng nhìn kỹ, rất dễ phát hiện ra điều kỳ lạ.

Viên ngọc trong mắt rồng đã bị móc mất.

Vài chỗ chạm khắc gỗ tinh xảo đã bị bóc đi.

Trên tường còn lưu lại dấu vết của bức tranh đã bị gỡ xuống.

Đại sảnh trống trơn chẳng có lấy cái bàn cái ghế, như thể bướm đã thoát kén bay đi, chỉ còn để lại vỏ xác rỗng không.

Ninh Ninh: “...”

Người này đúng là nghèo thật.

Nghe nói hắn ta từng vì muốn mua kiếm Thượng Thanh, vậy mà lại đem căn nhà này rao bán với giá cao trong môn phái, kết quả bị mấy vị trưởng lão khác hợp sức ngăn cản, mỗi người góp một ít tiền cho hắn ta mới thôi.

Dù sao thì Thiên Tiện trưởng lão của Huyền Hư kiếm phái mà nghèo đến mức phải bán nhà, chuyện này truyền ra ngoài cũng không hay ho gì.

“Ồ, Ninh Ninh!”

Người nam tử mặc áo bào trắng dễ dàng nhận ra khí tức của nàng, hắn ta quay người lại vẫy tay cười toe toét: “Nghe nói ngươi ba ngày đã lĩnh hội được Kim Xà Kiếm Pháp, đúng là hậu sinh khả úy! Không uổng công năm xưa ta bán cả quần mới mang được nó về môn phái.”

Ai muốn nghe chuyện ngươi bán quần chứ! Vậy năm đó ngươi trần truồng mà về sao?

Ninh Ninh bỗng thấy Kim Xà Kiếm Pháp này… cũng không được hay cho lắm.

Nàng vừa nghĩ đến “Kim Quang Xà Ảnh”, liền không nhịn được tưởng tượng cảnh sư phụ mình tay cầm kiếm phổ ngự kiếm phi hành, lông chân bay phấp phới trong gió.

Đúng là có “cái mùi” đó thật.

“Đa tạ sư phụ.”

Ninh Ninh cười đáp, ngẩng đầu lên thì thấy còn hai người nữa trong đại sảnh.

Lâm Tuân mặc áo xanh, tóc đen buộc ra sau, thấy nàng thì nheo đôi mắt đen láy cười híp mắt, gọi một tiếng “tiểu sư tỷ“.

Lúc này đang là buổi trưa, ánh mặt trời như vàng ròng chảy vào từ ngoài cửa sổ. Hắn ta đứng dưới ánh sáng lấp lánh, ngay cả hàng mi cũng được bao phủ bởi một lớp ánh sáng mỏng manh như phấn vàng, trông thật ấm áp và rạng rỡ.

Bùi Tịch đứng ở bên kia, cả người chìm trong bóng tối.

Hắn vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ như trước, khóe mắt mang theo vài phần chế giễu. Y phục màu đen càng thêm u ám trong bóng tối, càng làm nổi bật khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc của hắn.

“Đây là tiểu sư đệ mới của ngươi, tên là Bùi Tịch. Hai người chắc cũng quen biết nhau rồi.”

Thiên Tiện Tử chắc chắn không nhận ra giữa người với người còn có một loại tình cảm gọi là “ghen ghét”, tâm hồn rộng lượng vô biên, trách sao nguyên chủ dám ngang ngược, gây rối như vậy: “Tuy trước đây hắn là đệ tử ngoại môn, nhưng bây giờ đã đạt đến Kim Đan nhị trọng, đáng quý hơn là kiếm tâm hiếm có, sau này hai người hãy thường xuyên tỷ thí, nhất định sẽ học hỏi được nhiều điều từ nhau.”

Ninh Ninh mỉm cười với hắn: “Tiểu sư đệ.”

“Ôi chao, nụ cười của nàng thật đẹp! Mau đáp lại nàng đi, Bùi Tịch! Cô nương này là sư tỷ của ngươi, đây chính là duyên phận!”

Kiếm khí của Thừa Ảnh quằn quại trong cơ thể hắn, thiếu niên nhíu mày dùng linh lực trấn áp nó, vẫn giữ vẻ mặt vô cảm: “Sư tỷ.”

Gặp nàng liền nhíu mày, có cần phải ghét bỏ như vậy không?

Ninh Ninh không nói gì nữa, quay sang nhìn Thiên Tiện Tử.

“Hôm nay gọi các ngươi đến đây có hai mục đích.”

Người nam tử cười lười biếng, giơ hai ngón tay lên: “Thứ nhất, đã là đồng môn thì phải gặp mặt làm quen; thứ hai, xem thực lực của các ngươi đã tiến bộ đến đâu.”

Mặt Lâm Tuân tái nhợt: “Chẳng lẽ sư phụ muốn ba người chúng ta… rút kiếm tỷ thí?”

Thiên Tiện Tử nghiêm nghị nói: “Ta là loại người để các bảo bối đồ đệ của mình đánh nhau bị thương sao?”

Sư phụ vậy mà lại quan tâm đến họ như vậy!

Tiểu Bạch Long mừng rỡ hít sâu một hơi, còn chưa kịp nở nụ cười biết ơn, đã nghe hắn ta nói tiếp: “Nếu các ngươi bị thương, chẳng phải ta sẽ phải trả tiền thuốc men sao? Không được, không được!”

Lâm Tuân hoàn toàn im lặng.

“Vì vậy, sư phụ đã nghĩ ra một cách hay hơn.”

Thiên Tiện Tử cười hề hề: “Các ngươi hãy đến tháp Phù Đồ thử xem sao?”

Tháp Phù Đồ là nơi rèn luyện của đệ tử Huyền Hư kiếm phái.

Tháp có trăm tầng, mỗi tầng đều bày một ảo cảnh, chỉ khi vượt qua được mới được bước lên tầng tiếp theo. Từ tầng này sang tầng khác, độ khó tăng dần, giam cầm không biết bao nhiêu tàn hồn, oán linh của yêu ma, cốt truyện tinh diệu, ảo ảnh chân thực, cảm giác không khác gì tự mình xuống núi lịch lãm.

“Ta đã chọn sẵn tầng cho các ngươi, có thể phá lệ mở cửa trực tiếp cho các ngươi.”

Thiên Tiện Tử nói: “Tầng bốn mươi, đêm thăm Trích Tinh Các, vừa vặn phù hợp với tu sĩ Kim Đan kỳ, không biết các ngươi có hứng thú thử không?”

Vừa nghe ba chữ “Trích Tinh Các”, ấn đường Ninh Ninh giật bắn.

Trong nguyên tác, nguyên chủ chính là ở cái nơi quỷ quái này…

Bị đánh đến đầu rơi máu chảy, bị ném ra khỏi ảo cảnh ngay tại chỗ, nằm liệt giường nửa tháng.

-------

Ảo cảnh, Trích Tinh Các.

Bóng trăng, ánh sao như những mảnh vàng vụn điểm xuyết trên mặt sông, thuyền hoa trôi theo dòng nước, tiếng ca êm dịu của kỹ nữ vang lên trong gió, khiến người ta say đắm.

Tòa nhà bên sông không biết có bao nhiêu tầng, giữa những mái ngói chạm khắc tinh xảo, ngói lưu ly phản chiếu ánh trăng sáng, chiếu sáng những góc mái cong vút. Ánh đèn mờ ảo chảy ra từ những ô cửa sổ chạm khắc, bao phủ cả tòa nhà trong một quầng sáng dịu dàng như sương khói mỏng manh, tựa như chốn bồng lai tiên cảnh.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)