Ninh Ninh gật đầu: “Hắn ta tưởng rằng mình có thể dựa vào diễn xuất để thoát nạn, nhưng thực chất lại tự chui đầu vào rọ. Để Trần Diêu Quang tin rằng thứ nước đó sẽ không gây hại cho người thường, ta định nhặt mảnh vỡ lên, không ngờ Bùi Tịch lại…”
Nàng nói xong thì dừng lại, nàng vừa buồn cười, vừa bất đắc dĩ: “Cảm ơn. Đau lắm phải không?”
“Tiểu sư đệ vậy mà lại hiểu được ý của Ninh Ninh sao?”
Trịnh Vi Kỳ kêu lên: “Vậy mà có thể nghĩ giống nhau, hai người đúng là có duyên.”
Thừa Ảnh vênh váo: “Cứ khen tiếp đi, khen tiếp đi, ta thích nghe.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây