“Đủ rồi!”
Trần Diêu Quang nhẹ nhàng lau vết máu trên môi nàng ta, hắn ta trừng mắt nhìn Hạ Tri Châu, nói: “Phu nhân ta đang bị bệnh nặng, không chịu nổi những lời này của ngươi, ngươi cứ hỏi đi hỏi lại như vậy là có ý gì?”
“Ngươi… ngươi hung dữ với ta làm gì.”
Hạ Tri Châu cứng cổ, hắn ta dùng giọng điệu rất hùng hồn để nói ra những lời rất hèn nhát: “Cho dù ta có hãm hại phu nhân ngươi thật, thì ngươi cũng nên đi hãm hại phu nhân ta, như vậy mới công bằng. Oan có đầu, nợ có chủ, ngươi hiểu không?”
Oan có đầu, nợ có chủ cái con khỉ!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây