Mạnh Giai Kỳ gật đầu: “Đúng vậy. Năm đó, Huyền Diệp tìm đến thiếu thành chủ, định dùng ngôi vị Ma Quân làm mồi nhử, thuyết phục thiếu thành chủ giúp hắn ta lập trận Thôn Hồn, nhân ngày đại hung tàn sát toàn bộ người dân trong thành, luyện thành huyết phách chứa đầy oán khí. Như vậy, tu vi của hắn ta sẽ tăng vọt, càng không ai địch nổi.”
Trịnh Vi Kỳ nói: “Nếu các ngươi thu thập tinh nguyên là vì thiếu thành chủ, vậy thì chắc chắn hắn ta đã từ chối.”
Mãi đến lúc này, trên môi Mạnh Giai Kỳ mới nở nụ cười nhẹ, vừa có vẻ mệt mỏi, vừa có vẻ ngưỡng mộ: “Đúng vậy. Chư vị không biết đâu, ba trăm năm trước Ma tộc hoành hành, ngôi vị Ma Quân cao quý vô cùng, vô số người và yêu đều tranh giành, việc thiếu thành chủ có thể từ chối Huyền Diệp vì Gia Lan thành đã là rất hiếm có.”
Nàng ta dừng lại một chút, trong mắt hiện lên vẻ đau buồn: “Huyền Diệp thấy nói lời ngon tiếng ngọt không được, liền nảy sinh ý định cưỡng ép công thành. Hắn ta có thực lực rất mạnh, mà Gia Lan thành lại luôn coi trọng việc buôn bán, trong thành không có nhiều cao thủ, chỉ có thiếu thành chủ và vài vị trưởng lão có thể chống lại hắn ta.”
Nghĩ như vậy, sự diệt vong của Gia Lan thành là điều khó tránh khỏi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây