Không Ngừng Tự Tìm Đường Chết, Ai Ngờ Lại Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 11:

Chương Trước Chương Tiếp

Tên đệ tử đó là Trần Chiêu, tu luyện dưới trướng của Thanh Hư chân nhân, thực lực rất cao. Sau khi chứng kiến trận đấu giữa Bùi Tịch và Ninh Ninh hôm qua, hắn ta biết mình không thể chủ quan, để đề phòng bất trắc thậm chí còn sử dụng ám khí.

Đại hội kiếm tông, ám khí tất nhiên là vật cấm.

Nhưng cây Nhiếp Hồn Đinh của hắn ta mảnh như chân muỗi, khi sử dụng sẽ không bị linh lực phát hiện, hơn nữa khán đài lại cách võ đài khá xa, vì vậy sau khi dùng nó làm Bùi Tịch bị thương nặng, cũng sẽ không có ai phát hiện ra mánh khóe này.

Ngoài kẻ giở trò này, nguyên chủ cũng rất tích cực gây rối.

Kiếm pháp mà nàng ta tu luyện có tên là “Tinh La”, chú trọng xuất kiếm nhanh như gió, kiếm chiêu dày đặc như sao trời, tóm lại là nhanh, mạnh, chính xác, đánh đối phương bất ngờ trong vô hình.

Không sai, nguyên chủ đã thể hiện một cách sinh động cái gọi là không có giới hạn cho việc tự tìm đường chết, nhân lúc Bùi Tịch đang giao đấu với Trần Chiêu, nàng ta liền dùng kiếm ý tấn công hắn từ phía sau.

Bị ám khí và kiếm quyết tấn công cùng lúc, Bùi Tịch không còn đường nào để trốn. Hắn chắc chắn sẽ bị thương nặng, thập tử nhất sinh, nhưng trong lúc nguy cấp cũng chính là lúc chuyển nguy thành an.

Nghĩ đến đây, Ninh Ninh vội vàng xuống giường mặc quần áo, rửa mặt, cầm Tinh Ngân kiếm trong tay không khỏi nghĩ, quả nhiên phản diện đều là công cụ để nam chính cày cấp, đúng là chân lý.

Nhờ có ngự kiếm phi hành, nàng nhanh chóng đến được Khai Dương Phong, nơi diễn ra đại hội tỷ võ. Trận đấu giữa Bùi Tịch và Trần Chiêu đang diễn ra vô cùng gay cấn, trên đài một mảnh đao quang kiếm ảnh.

Buổi sáng trên đỉnh Khai Dương Phong mây mù bao phủ, ánh mặt trời xuyên qua từng tầng mây trắng chiếu xuống như ngàn vạn thanh kiếm vô hình. Xung quanh đỉnh núi sóng mây cuồn cuộn, mây tụ mây tan, như một bức tranh sơn thủy hữu tình, nhuộm lên tầng tầng lớp lớp sắc nước.

Từ góc nhìn của người thường, chỉ có thể thấy tàn ảnh thoắt ẩn thoắt hiện của hai người trên đài, kiếm ý sắc bén dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng trắng chói lòa, hai thanh kiếm va chạm vào nhau chém tan màn sương mù, giống như tuyết rơi giữa trời, sấm sét im lìm.

Bùi Tịch mặc đồ đen vẻ mặt thờ ơ, là một đệ tử ngoại môn vô danh, vậy mà không hề lép vế trong trận đấu. Thấy Trần Chiêu đã có dấu hiệu yếu thế, Ninh Ninh biết đã đến lúc mình ra tay.

Nàng có thể nhìn rõ động tác của hai người trên đài, vì vậy cũng biết nên ra tay vào lúc nào.

Giữa màn sương mù dày đặc, Ninh Ninh kết ấn bằng một tay, hướng về phía sau Bùi Tịch vững vàng ấn xuống.

Vũ Đả Phi Hoa Quyết, Tật Kiếm Vô Ngân.

Kiếm ý vô hình lao xuống, nhưng Ninh Ninh còn chưa kịp nở nụ cười “công cụ chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi”, thì khóe miệng đã cứng đờ.

A…

Nàng vẫn chưa thành thạo việc kết ấn, kiếm ý này…

Hình như lệch rồi.

-----------

Bùi Tịch nhanh chóng cảm nhận được kiếm phong đang lao về phía mình.

Khác với trọng kiếm đầy sát khí của Trần Chiêu, kiếm ý này nhẹ nhàng linh hoạt, gần như không thể bị phát hiện, hắn quá quen thuộc với cảm giác này, chính là nữ đệ tử đã giao đấu với hắn hôm qua.

Một giọng nam trầm đục vang lên ong ong trong đầu, khiến hắn nhíu mày: “Nguy rồi, có kẻ đang đánh lén!”

Giọng nói này đã ở trong cơ thể hắn từ khi hắn sinh ra, ngoài Bùi Tịch, không ai khác có thể nghe thấy.

Giọng nói này tự xưng là một thanh kiếm, nhưng rốt cuộc nó tên là gì, chủ nhân trước đây là ai, tất cả đều là ẩn số – nó đã mất trí nhớ.

Nếu Ninh Ninh nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, nhất định sẽ nói một cách hiểu biết: “À, thì ra đây là giọng của kiếm Thừa Ảnh.”

Nàng tất nhiên biết giọng nói này.

Bùi Tịch là chuyển thế của Kiếm Thần thượng cổ, thanh kiếm Thừa Ảnh mà hắn từng sử dụng cũng theo đó nhập vào cơ thể hắn. Chỉ tiếc là thời gian đã lâu, với thực lực hiện tại của hắn cũng không thể điều khiển thần kiếm, ký ức và sức mạnh của Thừa Ảnh đều bị phong ấn, trở thành một nam nhân trung niên chỉ biết lải nhải trong đầu nam chính.

“Kiếm khí này… chính là nữ tu hôm qua.”

Thừa Ảnh nhỏ giọng nói: “Nàng rốt cuộc đang có ý đồ gì, ta đã nói nữ nhân đó không có ý tốt mà!”

Kiếm khí của Ninh Ninh nhanh như chớp, mang theo sát khí không thể ngăn cản, Bùi Tịch đang bận đối phó với Trần Chiêu, chỉ có thể nghiêng người né tránh.

Không ngờ vừa lộ ra sơ hở này, hắn đã thấy Trần Chiêu cười lạnh, ngón tay khẽ động.

Nhiếp Hồn Đinh nhỏ bé khó thấy, lặng lẽ bay đến gần hắn mang theo hàn khí lạnh lẽo. Trước có sói sau có hổ, lại thêm việc Trần Chiêu đã đoán trước được hành động của hắn, Bùi Tịch không còn đường lui.

Hôm nay hắn chắc chắn trúng chiêu này.

Thừa Ảnh đã không thể nhịn được nữa, gào thét: “Đáng ghét, nữ nhân thối tha! Xem ta xử lý ngươi…”

Lời còn chưa dứt, biến cố đột nhiên xảy ra.

Quỹ đạo của Vũ Đả Phi Hoa Quyết không hề thẳng, mà lệch sang hướng Bùi Tịch đang đứng, có vẻ như ngay từ đầu thiếu nữ kia không hề nhắm vào vị trí hắn đứng trước đó, mà là vị trí hiện tại.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)