Hắn ta nào phải không mang theo nhiều tiền của.
Lâm Tuân rời khỏi nhà mà chẳng có một xu dính túi, chỉ vì sư phụ nói với hắn ta, kiếm tiên không màng vật ngoài thân.
Sau đó, hắn ta phát hiện ra bản thân sư phụ cũng từng ăn món vỏ dưa xào, thậm chí còn sáng tạo ra một món ăn mới tên là “Lạc Anh Bách Hương Tuệ“.
Đó là món hoa và lá cây xào.
Viên Dạ Minh Châu này là vật duy nhất đáng giá trên người hắn ta, lẽ ra phải giữ gìn cẩn thận, thế nhưng…
Tiểu Bạch Long non nớt lấy hết can đảm, liếc nhanh khuôn mặt trắng bệch của Ninh Ninh, thầm hạ quyết tâm trong lòng.
Đã là đồng môn thì nên giúp đỡ lẫn nhau. Nếu vật ngoài thân của hắn ta có thể giúp tiểu sư tỷ lấy lại niềm tin vào cuộc sống, thì việc hy sinh viên ngọc này cũng chẳng đáng là bao.
Hắn ta là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất mà! Cùng lắm thì lại đi uống sương ăn lá cây, còn tiểu sư tỷ mà phát điên thì cả đời coi như xong!
Ninh Ninh cảm thấy lòng mình rối bời.
Trong nguyên tác, Lâm Tuân quả thật là một đóa sen trắng ngây thơ, lương thiện, thấy chuyện bất bình, dù có ngượng ngùng đến mặt đỏ tai hồng, cũng phải xông lên bênh vực lẽ phải.
Có độc giả đã thẳng thắn chỉ ra, tác giả thiết lập tính cách của hắn ta như vậy là để làm nổi bật sự quyết đoán, lạnh lùng và tàn nhẫn của nam chính Bùi Tịch.
Thật ra, khi đứng trên góc nhìn của người đọc truyện, Ninh Ninh cũng từng cảm thấy vị tiểu hoàng tử này quá mức đa sầu đa cảm, nhưng khi chính nàng trở thành người được hắn ta thương hại…
Đây đúng là một thiên sứ nhỏ mà! Rõ ràng bản thân cũng nghèo rớt mồng tơi, vậy mà vẫn có thể lấy ra tài sản cuối cùng của mình để tặng cho nàng! Đúng là quá tốt bụng!
“Không không, ta không cần.”
Ninh Ninh vội vàng xua tay: “Chẳng phải ngươi cũng không còn nhiều linh thạch sao?”
Nàng nói bóng gió, cố tình không nhắc đến chuyện Lâm Tuân ăn vỏ dưa tắm nước mưa, để bảo vệ lòng tự trọng mỏng manh của người bạn nhỏ này.
Nào ngờ nhi tử nhà địa chủ lại cười hề hề: “Không sao, lần trước đại sư tỷ dẫn ta đi trộm rất nhiều dưa ở Vạn Kiếm Tông, vỏ dưa đủ ăn mấy…”
Chưa nói hết câu, Lâm Tuân đã đột ngột dừng lại.
Hắn ta rất tự trọng và dễ xấu hổ, lúc trước đã cố tình giấu thân phận, nói dối những chuyện đó là do một người bạn làm. Bây giờ câu nói này…
Chẳng phải là đang công khai tuyên bố, người bạn đó chính là hắn ta sao?
Hơi nóng bốc lên, gương mặt trắng nõn lập tức ửng đỏ, như đám mây mực lan rộng dần, cuối cùng đỏ bừng cả khuôn mặt.
Quá… quá mất mặt.
Hắn ta vốn định để lại ấn tượng tốt đẹp trong mắt tiểu sư tỷ.
Hắn ta từ nhỏ đã không giỏi giao tiếp, mấy lần gặp tiểu sư tỷ trước đây đều ngượng ngùng không nói nên lời. Hôm nay nghe thấy tiếng động lạ trong phòng nàng, không nghĩ nhiều liền bước vào sân, nào ngờ lại gây ra trò cười như vậy.
Lâm Tuân ấp úng không nói nên lời, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, trong lúc mơ màng, hắn ta đột nhiên nghe thấy giọng nói của Ninh Ninh, ngữ khí không khác gì lúc trước: “Dưa mang về đủ ăn mấy ngày? Ngươi và đại sư tỷ trộm được bao nhiêu dưa, Vạn Kiếm Tông không bắt được các ngươi sao?”
Chẳng lẽ nàng nghe nhầm?
Hắn ta nói là “vỏ dưa“.
Lòng hắn ta thấp thỏm nhưng tiểu sư tỷ vẫn bình tĩnh, chắc là nàng thật sự không nghe rõ, cũng không liên tưởng hắn ta với người bạn kia.
Lâm Tuân mím môi cười, sắc đỏ trên tai nhạt đi một chút: “Khá nhiều. Tiểu sư tỷ muốn nghe chuyện chúng ta trộm dưa không?”
Ninh Ninh: “Ngươi nói đi.”
Vì vậy, chủ đề đã thành công chuyển sang đại sư tỷ và ruộng dưa của Vạn Kiếm Tông, nghe nói sư tỷ có câu nói nổi tiếng: Trộm dưa không tính là trộm, chuyện của kiếm tu, sao có thể tính là trộm?
Lâm Tuân kể chuyện rất nghiêm túc, còn tiện tay giúp nàng dọn dẹp mảnh vỡ trên sàn, hoàn toàn không chú ý đến Ninh Ninh bên cạnh đang lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Phù, may quá.
Nhìn bộ dạng mắt đỏ hoe, mặt mày tái mét của Tiểu Bạch Long, may mà nàng phản ứng nhanh giả vờ không hiểu.
Nếu không, e rằng hắn ta thật sự sẽ khóc mất.
Ngày hôm sau, Ninh Ninh bị hệ thống đánh thức.
May mà giường ngủ và lò luyện đan cách nhau khá xa, không bị ảnh hưởng nhiều, sau khi tạm biệt Lâm Tuân, nàng liền mệt mỏi lăn ra ngủ.
Vừa mở mắt ra đã thấy vài dòng chữ to đùng lơ lửng trong đầu.
[Ting! Nhiệm vụ được công bố!]
[Đại hội kiếm tông vẫn đang diễn ra, ngươi vẫn còn ấm ức vì hôm qua thua dưới tay Bùi Tịch, thề sẽ dạy cho hắn một bài học.]
[Hãy đến võ đài ngay lập tức, tấn công Bùi Tịch đang thi đấu từ chỗ khuất.]
Đoạn cốt truyện này cuối cùng cũng đến.
Ninh Ninh mơ màng ngồi dậy, xoa xoa mái tóc rối bù.
Đây là khởi điểm cho màn lột xác của Bùi Tịch, một tình tiết vô cùng ấn tượng trong nguyên tác.
Đại hội tỷ võ trong môn phái Huyền Hư áp dụng thể thức loại trực tiếp, hôm qua Bùi Tịch thắng Ninh Ninh, hôm nay vẫn phải tiếp tục thi đấu với các đệ tử khác.
Không biết nên nói vận may của hắn tốt hay xấu, đối thủ lần này lại là một đệ tử chân truyền có cảnh giới Kim Đan.