Văn Đại Niên nhìn thấy nàng, lập tức lộ ra nụ cười hiền hậu: “Khê Nhi cao lên rồi.”
Văn Khang cũng rất vui mừng, khi nhìn thấy nàng, ông lại phá lệ sờ sờ đầu nàng.
Chỉ có Lưu thị, khi nhìn thấy nàng nụ cười vụt tắt: “Đào Nhi đâu? Sao không thấy nó?”
“Đào Nhi từ khi đến quận Thanh Bình đã vào thư viện đọc sách rồi, thư viện đó ba tháng mới được nghỉ hai ngày, hiện tại còn lâu lắm nó mới về nhà.”
Lưu thị ủ rũ gật đầu, ngồi xuống ghế, tu ừng ực một hơi nước trà, một lúc sau mới chua ngoa nói: “Quả nhiên là quận huyện không giống nông thôn, ngay cả nước trà cũng có mùi vị khác hẳn, thơm quá đi mất.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây