“Lúc ta không có ở đây, nghe nói ngươi sống rất tốt.” Mộ Dung Hoan như đã lấy lại được tinh thần, mở quạt xếp ra, tựa người vào trường kỷ một cách lười biếng.
Văn Khê gật đầu: “Cũng tạm.”
“Nếu vậy, ta sẽ ở đây nghỉ ngơi một thời gian, nhân tiện bảo vệ thiên tuyển chi tử là ngươi.”
Khóe miệng Văn Khê giật giật, nhìn hắn ta với ánh mắt khinh bỉ: “Ám Nhất và Trần Hâm ở đây ăn uống, nhận bổng lộc, nhưng mỗi ngày đều phải nghe theo sai khiến của ta, còn ngươi ở đây như ông hoàng, cái gì cũng không làm, còn phải hầu hạ ngươi, rốt cuộc là ai bảo vệ ai chứ?”
Lời nói của nàng khiến Mộ Dung Hoan bật cười: “Ngươi... Yên tâm đi, ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây