Nàng liếc nhìn đống phế liệu, sau đó không chút lưu luyến xoay người rời đi, ngay lúc này, Tề chưởng quầy phía sau đột nhiên gọi nàng lại: “Khoan đã! Ngươi thật sự muốn mua sao?”
Khóe môi Văn Khê khẽ nhếch lên, mắc câu rồi~
“Tề chưởng quầy nói vậy là sao chứ, nếu ta không thật lòng muốn mua, chẳng lẽ lại đến đây lừa ngươi hay sao?” Văn Khê mỉm cười: “Hơn nữa, ở đây nhiều đá như vậy, chỉ có viên mà Tề chưởng quầy đang cắt là lớn nhất, nếu ngươi không muốn bán thì thôi vậy.” Nói xong nàng xoay người bỏ đi.
“Khoan đã, ta không nói là không bán, nhưng mà giá cả…” Tề chưởng quầy giơ năm ngón tay ra: “Năm trăm lượng.”
Năm trăm lượng?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây