Mạc Nhĩ Phàm đương nhiên cũng biết một ít, nghe nói những cổ trùng đó không những có thể đả thương tánh mạng, mà còn có thể khống chế suy nghĩ người khác, biến người chịu cổ thành nô lệ của chính mình, vô cùng nghe lời người gieo cổ.
Văn Khê thấy hắn ta do dự, lấy ra một cái bình lưu ly từ trong tay áo, bên trong có một con cổ trùng màu đỏ sậm.
“Tướng quân Mạc Nhĩ Phàm, biết cái này là cái gì sao?” Nàng lắc lắc cái bình trong tay nói: “Cổ trùng nhìn chỉ lớn bằng hạt gạo, nhưng nó lại có thể ăn sạch máu tươi và nội tạng trong cơ thể người, chậc chậc chậc, nói như thế nào đây, nó cũng đã lâu chưa từng ăn qua mấy thứ đó, ngươi nhìn xem binh lính thuộc hạ của ngươi có ai nguyện ý phụng hiến chính mình, khai trai cho thú cưng của ta được không?”
Thứu nàng lấy chính là Huyễn Điệp Phệ Tâm Cổ, những người khác đương nhiên không biết đây là cái gì, nhưng vừa nghe Văn Khê nói những lời đó, chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, một con sâu nhìn nhỏ như vậy, trong ánh mắt che kín sự khó có thể tin và hoảng sợ.
“Xem ra là bổn soái coi thường ngươi.” Hắn ta trầm giọng nói: “Ngươi muốn làm cái gì?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây