“Tòa nhà? Hoá ra thứ mà Vạn chưởng quầy coi trọng chính là tòa nhà kia.” Văn Khê cười lạnh một tiếng nói: “Lúc thế chấp, chỉ có khế đất, cũng không phải là tòa nhà kia của Văn gia bọn ta, huống hồ gì người tới thế chấp, cũng chẳng phải người Văn gia bọn ta.”
“Không phải người Văn gia?”
“Không sai, người nọ trộm khế đất nhà bọn ta, tới tiền trang này của ngài thế chấp, dấu tay kia cũng không phải người Văn gia bọn ta ấn lên, nếu mà không tin, ngài có thể đến quan phủ báo quan.” Nàng nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, nói: “Nếu Vạn chưởng quầy khăng khăng muốn 500 lượng, vậy tiểu nữ tử đành phải cho người hủy đi toà nhà Văn gia kia, lại lần nữa mua một toà nhà đặt lên, với tài lực hiện giờ của Nghê Thường phường, ta tin Vạn chưởng quầy sẽ không hoài nghi lời nói của ta.”
Sau khi Vạn Hữu Tài nhìn Văn Khê một lúc lâu, đột nhiên cười ra tiếng: “Không nghĩ tới, lão phu đã một phen tuổi như vậy, mà lại bị một cái tiểu cô nương gây khó dễ.”
Ông ta cũng có nghe nói đến chuyện ở phủ nha vào sáng hôm nay, thật đúng là lần đầu thấy được tiểu cô nương thú vị như vậy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây