“Những đứa trẻ đó, chẳng phải ông đã cho người tìm kiếm rất nhiều lần rồi sao? Chúng vẫn ở trong căn phòng đó chứ đâu.” Văn Khê chỉ tay về phía căn phòng mà Lưu Nham Hỉ vừa lẻn vào, mỉm cười nói: “Chẳng lẽ ông vẫn chưa tìm thấy à?”
“Ngươi! Ngươi nói bậy! Trong đó hoàn toàn không có đứa trẻ nào!” Lưu Nham Hỉ gầm lên. Mỗi lần phái thám tử tới, bọn chúng đều trở về với câu trả lời giống hệt nhau, nói rằng những đứa trẻ bị giấu trong căn phòng phía tây của hậu viện. Nhưng ngoài việc đó ra, chúng chẳng thể nói thêm được gì, như thể đã bị thôi miên. Vì vậy, hôm nay Lưu Nham Hỉ quyết định tự mình đến tìm hiểu.
Sau khi dựa theo lời mô tả của thuộc hạ và mò mẫm tìm tới căn phòng kia, ông ta phát hiện bên trong chẳng có đứa trẻ nào, chỉ toàn các loại cơ quan và ám khí. Dù đã tránh thoát vài cơ quan trong gang tấc, nhưng cuối cùng vẫn bị một mũi ngân châm bắn trúng. Lúc bước ra khỏi phòng, ông ta đã trở thành bộ dạng chật vật như hiện giờ.
“Người mà ông phái đi không kể rõ mọi chuyện cho ông sao?” Văn Khê nhẹ nhàng hỏi.
“Ngươi đã làm gì bọn họ?” Lưu Nham Hỉ nhìn nữ tử trước mặt với ánh mắt cảnh giác. Có phải nàng thực sự biết thôi miên?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây