Văn Khê mỉm cười: "Đúng vậy, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, chỉ chút tu vi này, còn kém xa lắm, nhưng may mắn là ta còn trẻ, có đủ thời gian để tăng cường tu vi, ngài nói đúng chứ!"
Sắc mặt Dư trưởng lão âm trầm, con nhóc thối tha này vậy mà lại đang chế giễu tuổi tác của ông ta.
Lý Hồng Vệ thấy hai người bọn họ bắt đầu đối chọi gay gắt, vội vàng kéo con trai mình đến.
"Văn cô nương, nghịch tử tuổi còn nhỏ, không biết phân biệt đúng sai, mong Văn cô nương đừng so đo với nó." Ông ta đẩy Lý Bác Huy đang đứng trước mặt, nghiêm giọng nói: "Đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau nhận lỗi với Văn cô nương?"
"Không cần." Văn Khê đưa tay ngăn cản: "Chuyện nó đắc tội với ta, đã qua rồi, hôm đó ta đã dạy dỗ nó rồi, hôm nay đến đây là vì chuyện của Kỳ An, người mà nó thật sự nên xin lỗi là Tiểu An." Nàng nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy Kỳ An nhíu mày, ánh mắt đang bất an nhìn xung quanh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây