“Văn cô nương! Văn cô nương! Đa Ma hét to, có lẽ cả nửa Linh Tê Sơn đều nghe thấy.
Văn Khê bất đắc dĩ thở dài, cười khổ: “Giờ ta cũng không tính là một mình, bằng hữu ta đã tìm đến. Nàng quay lại, lạnh như băng nhìn Đa Ma: “Có thể nào im miệng một chút được không?
Cái gọi là xã chết? (Chỉ tình huống một người cảm thấy xấu hổ hoặc mất mặt trước mặt người khác.)
Nàng giờ đây đã cảm nhận được.
Văn Khê thậm chí bắt đầu cảm kích hắn ta, vì không hô tên đầy đủ của nàng trước mặt mọi người.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây