"Nó á!" Văn Khê lôi lôi cái chân ngắn còn chưa bằng ngón tay của nó, cười nói: "Dã thú gì chứ? Chỉ là một con tham ăn thôi!"
"Chít—" Đoàn Tử bất mãn kêu một tiếng.
Văn Khê nhẹ nhàng vỗ đầu nó, cảnh cáo: "Ngoan ngoãn một chút, nếu không bữa tối không có đùi gà đâu."
Đùi gà! Đoàn Tử nghe vậy, vội vàng nằm im trong lòng nàng giả chết.
Mèo cũng được, giống gì cũng được, cho dù bị gọi là dã thú cũng không sao, sao có thể quan trọng bằng đùi gà chứ?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây