"Nhìn ngươi xem, dáng vẻ như vậy làm sao có thể đáng giá một trăm lạng bạc? Một trăm lạng bạc có thể mua được cả một căn nhà nhỏ, ngươi nghĩ mình xứng đáng với giá trị đó sao?" Nha Bà duỗi năm ngón tay, giọng đầy hung ác nói: "Năm lạng bạc, không thêm một văn nào, không muốn bán thì cút đi."
Mặt nam nhân đỏ bừng, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay đang siết chặt, như thể hắn đang phải kìm nén cơn tức giận dữ dội.
"Ngươi thử nhìn lại mình xem, ăn mặc rách rưới chẳng khác nào kẻ ăn xin, lại dám mơ tới một trăm lạng bạc? Thật không biết xấu hổ!" Nha Bà liếc nhìn hắn, ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ. Có vẻ như trước đây hắn chưa từng chịu sỉ nhục như vậy, muốn ra tay nhưng lại do dự, cuối cùng chỉ đành nuốt cơn giận, quay người bỏ đi.
Người hầu đứng bên cạnh cảm thấy hơi tiếc nuối, kéo khăn trùm đầu lên cho nam nhân, thở dài vì năm mươi văn công của mình cũng tan biến theo. Dù sao, hắn cũng dám mở miệng đòi một trăm lạng bạc, mà cả đời hắn có lẽ cũng không kiếm nổi số tiền đó.
Văn Khê âm thầm theo sau hắn ra khỏi chợ. Khác với hắn, nàng là người mua nên không cần phải trùm khăn lên đầu. Khi đến ngõ hẻm, người hầu đã kéo khăn trùm xuống khỏi đầu nam nhân, cất tiếng trêu chọc: "Huynh đài, ngươi nghĩ sao mà dám mở miệng đòi một trăm lạng bạc? Ai lại bỏ ra số tiền lớn đó để mua một hạ nhân chứ?"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây