Lý Phương và Lý Lệ một trái một phải dìu nương mình lên: "Tạ ơn trưởng thôn gia gia và trưởng thôn nãi nãi, nương, người đừng khóc nữa. Dù sao chúng ta cũng đã bị cha bỏ rơi rồi, chúng ta cũng không cần ông ấy nữa, cứ coi như không có người này đi."
Trong lòng Lưu thị buồn bã vô cùng, nhưng vẫn kiên cường xốc lại tinh thần, dẫu sao còn có hai nữ nhi. Nếu nàng ấy ngã một cái rồi không gượng dậy nổi mà chết ở chốn này thì số phận của hai nữ nhi sẽ càng bi thảm hơn.
Bọn họ đi cùng hai phu thê Lý trưởng thôn đến nơi mà người dân trong thôn đang tập trung lại với nhau, mọi người đều đã biết chuyện mà Lý lão gia và Lý lão phu nhân cũng như Lý Nguyên Công đã làm ra, dấy lên một hồi phỉ nhổ khinh bỉ.
Có được sự an ủi của mọi người, trong lòng Lưu thị không còn hoang mang rối loạn nữa.
Liễu Phán Nhi buông lời châm chọc, mặt lộ vẻ khinh thường: "Tiểu Bảo, A Dung, nhớ kĩ lấy, người có thể vứt bỏ người thân là loại người không bằng cầm thú. Lưu thị là thê tử của Lý Nguyên Công, A Lệ và A Phương là nữ nhi của Lý Nguyên Công, như vậy mà hắn ta còn vứt bỏ được, đã bị bỏ rơi rồi thì về sau sẽ không có kết cục gì tốt. Còn Lý lão gia và Lý lão phu nhân kia thì càng là người cực kỳ bạc bẽo. Ngay đến tôn nữ ruột thịt của mình còn vứt bỏ được thì càng khỏi phải bàn đến mấy đứa nhỏ được nhận nuôi về như các con. Sau này nếu thấy bọn họ thì nhớ tránh đi càng xa càng tốt."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây