“Phụ thân, làm sao vậy? Thứ đó còn có giá trị hơn lưu ly sao? Không phải chứ? Con cảm thấy không có khả năng. Phương pháp nung lưu ly đã giao cho bệ hạ, bên này con không tham gia nữa.
Liễu Phán Nhi cũng hiểu được dự tính của Lý Nguyên Thanh, cong môi cười: “Trời sinh ra ta hẳn có chỗ dùng đến ta, mọi thứ trên đời này đều có ích. Con nghĩ thử xem, nếu rải những thứ bột đó xuống mặt đất thì phải chăng nước sẽ không thấm qua được? Nếu trải nhựa lên mặt đường rồi thì sau này không cần phải đi bộ trên đường đất khi trời mưa nữa? Thứ này có thể dùng để xây nhà phải không?
“Có rất nhiều thứ cần con phải xác minh và khai phá. Khi con nói với bệ hạ những việc này thì bệ hạ sẽ sắp xếp cho con một công việc mới. Phương bắc có rất nhiều đá và các, đúng lúc có thể dùng để thí nghiệm. Như vậy thì vừa có thể cùng chúng ta đi phương bắc, vừa có thể tiếp tục làm việc cho bệ hạ, con còn có thể tiếp tục làm quan, một công mà làm được rất nhiều việc.
Vốn dĩ Lý Đại Bảo vẫn đang mặt mày nhăn nhó, đột nhiên hiểu được vấn đề sau khi nghe được lời nhắc nhở từ cha mẹ: “Phụ thân, mẫu thân, con đã biết phải làm gì rồi. Ngày mai con sẽ đến xưởng lưu ly, sau đó sẽ thu thập số bột còn lại rồi thử chế tạo, sau đó nói với bệ hạ rằng cần phải điều chỉnh tỷ lệ.
“Đến lúc đó, con có thể danh chính ngôn thuận theo cha mẹ đi đến phương bắc được rồi. Xa cách nửa năm, con sẽ nhớ hai người và đệ đệ muội muội lắm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây