Đào Vọng Đường giơ khế ước ra xa một chút, quan sát một hồi lâu mới nói: “ Là ta nhìn không rõ, đúng là số 12.
Một hàng người lại đi tới cách vách căn nhà hồi nãy, mà sau đó Đào Vọng Đường nhìn thấy cái khoá trên cửa lại rơi vào trầm tư.
Hắn không mang theo chìa khoá, hơn nữa nhà hắn rất nhiều chìa khoá, cho dù có đem theo, cũng không nhất định có thể phân rõ ràng.
Cố An Nhiên dường như nhìn thấy sự quẫn bách của Đào Vọng Đường, kéo một đầu khoá cửa, sau đó đẩy cửa ra.
Cửa vừa mở, một đống bụi liền bay ra làm cho người ta sặc, nhà này đúng là đã rất lâu không có người ở rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây