Ở trong đám khí độc giống như sương mù, Đại Cường phàn nàn: "Gần như không thể nhìn thấy được bóng người, tạm thời đừng chạy tách nhau ra."
Nói xong thì kéo cánh tay của Nhị Cường lại.
Cố Yên Nhiên chỉ cảm thấy tầm nhìn trước mắt càng ngày càng thấp, một tay kéo A Từ, một tay kéo A Ly, cho nên mọi người nắm tay nhau đi sâu hơn vào trong sương mù khí độc.
Không biết là ai đột nhiên nói một câu: "Trời ơi, Đào Ất! Sao tay của ngươi lại lạnh như vậy? Giống y như là sờ tay người chết vậy."
Chốc lát sau lại vang lên giọng nói ngại ngùng của Đào Ất: "A. . . Xin lỗi, ta hơi sợ hãi, hơn nữa tối hôm qua ta bị cảm lạnh, vì thế cho nên tay mới lạnh như vậy."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây