Nghe thấy tên của cậu bé, khóe miệng Đào Vọng Đường vô thức run rẩy, hắn cảm thấy cái tên này thật sự quá qua loa.
Nhưng Cố An Nhiên không có thời gian quan tâm nhiều như vậy, nàng đổ số thuốc Mạt Nương cho ra tay rồi phát cho mỗi người mấy viên.
"Các ngươi cất kỹ mấy viên thuốc này đi, chờ đến lúc gặp khí độc thì nhớ ăn vào."
"Ta phát thuốc cho các ngươi là sợ sau khi vào núi chúng ta sẽ tản ra, đến lúc đó các ngươi sẽ gặp nguy hiểm."
Tất cả mọi người đều hiểu, ai nấy gật gật đầu nói: "Vâng, chúng ta biết rồi, An Nhiên cô nương."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây