“Đúng là ý trời trêu đùa con người, Thần Vương ban đầu ngông cuồng tự cao tự đại, bây giờ cũng là một thằng nhãi sống trong cơn say, chết trong giấc mộng. Tô Ngưng Nguyệt tiếp tục mỉa mai, đảo mắt nhìn cảnh vật xung quanh một lượt, muốn tìm một chỗ để ngồi xuống cũng không có, có thể thấy nơi này bừa bộn đến thế nào.
“Người đây là đang khinh thường ta đấy à? Giọng khàn khàn vang lên, mang theo chút phẫn nộ.
“Ngươi không phải nói, ta đúng thật là có chút xem thường ngươi. Tô Ngưng Nguyệt chế nhạo.
“Người dựa vào cái gì mà xem thường ta? Thiên Vũ Trạch có chút căm phẫn đứng phắt dậy, nhưng sau đó lại ngồi phịch xuống vì không đủ sức để đứng lên.
“Ngươi xem, ngươi bây giờ đến đứng cũng không đứng lên nổi, ngươi có gì để ta phải coi trọng ngươi chứ? Còn nữa có một chút thất bại nhỏ nhoi như thế này mà đày đọa ngươi thành thế này, nếu như sau này lại có chuyện gì mà ngươi không thể chấp nhận được xảy ra thì chắc là ngươi sẽ chết mất. Tô Ngưng Nguyệt thản nhiên nói, không hề dịu giọng đi khi thấy Thiên Vũ Trạch một lần nữa ngã xuống, vẫn có hàm ý chê cười.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây